Chương 9: Điểm linh lực

"Nhất định không phải là mơ...."

Cơn đau thấu tận trời xanh, toàn thân mềm nhũn không còn chút khí lực nào khiến Trần Ninh dù vừa tỉnh lại từ cơn hôn mê cũng dám khẳng định vừa rồi chắc chắn không phải chỉ là giấc mộng.

Chưa kể đặt bên cạnh hắn còn có một chiếc nhẫn đen tuyền bóng loáng, hộp gỗ do mẫu thân để lại thì đã rơi xuống đất.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã dần nhô lên, Trần Ninh thì thào:

"Vậy mà đã qua một đêm rồi."

Hắn không biết cái bóng màu đen kia đã làm gì với cơ thể mình, nhưng sau khi cơn đau đi qua, hắn phát hiện toàn thân mình tràn trề năng lượng, chỉ muốn ngửa đầu lên trời gào thét một tiếng.

Trần Ninh có thói quen cởi trần khi ngủ, lúc này hắn lại phát hiện thân thể vốn gầy gò ốm yếu của mình lại có thêm chút cơ bắp.

"Tại sao lại như thế? Hắn ta là ai? Lời của hắn có đáng tin cậy?"

Vô vàn câu hỏi hiện lên trong đầu, Trần Ninh với người nhặt lấy khối Thiên Phú Thạch, đặt tay lên đó một lần nữa để xác nhận.

Con số trên Thiên Phú Thạch bắt đầu nhảy nhót, sau đó dừng lại ở một con số khác hẳn lúc trước.

80.

"Trời ạ.... 80 điểm Linh Lực cơ bản?" Trần Ninh vô thức co rụt tay lại, dụi dụi hai mắt.

Trước đó rõ ràng chỉ là 49, tại sao lúc này lên tận 80? Khối đá này thật sự đáng tin cậy hay không?

Hắn hoài nghi khối đá này chỉ là hàng bịp bợm, liền đem tay đặt lên vài lần nữa.

Kết quả số lượng Linh Lực cơ bản của hắn đều đạt đến con số 80.

"Chẳng lẽ là do cơn đau mà kẻ kia mang đến?" Trần Ninh ánh mắt loé lên, hắn cũng là người nhanh trí và thông minh, bằng không cũng chẳng thể đạt điểm tuyệt đối bên trong khảo hạch kiến thức của Y Sư được.

Dù sao cũng không còn gì để mất, lại thêm Trần Ninh không muốn làm trái lời dặn dò của mẫu thân khi có cơ hội khác.

Hắn cúi xuống đất nhặt lấy hộp gỗ lên cẩn thận đặt nơi đầu giường, lúc này mới tập trung vào chiếc nhẫn đen tuyền thần bí.

"Nhẫn Trữ Vật là thứ gì?"

Trần Ninh thì thầm, lời nói trước đó của người thần bí quá mức thần kỳ, một chiếc nhẫn nhỏ như thế này chẳng lẽ có thể chứa đựng huyền cơ?

Mang theo tâm tình bán tính bán nghi, Trần Ninh cắn nhẹ đầu ngón tay, trích ra một giọt máu lên trên chiếc nhẫn.

Khoảnh khắc đó chiếc nhẫn màu đen bỗng nhiên sáng lên u quang, sau đó chủ động đeo vào ngón tay của hắn.

Trong lòng Trần Ninh sinh ra cảm giác vi diệu, hắn phát hiện mình chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, liền có thể quan sát đến một không gian lạ lẫm.

Không gian này chỉ to bằng một căn phòng khoảng 30 mét vuông, bên trong đó có mấy loại đồ vật kỳ lạ đang trôi nổi lơ lửng.

"Thật sự.... hắn vậy mà không lừa gạt ta, đó là không gian của căn phòng bên trong nhẫn."

Trần Ninh kích động đến toàn thân phát run.

Bên trong Nhẫn Trữ Vật có chứa 5 loại vật phẩm, Trần Ninh từ tốn quan sát.

Thứ đầu tiên là một quả trứng kỳ lạ to hơn trái dưa hấu, vỏ trứng lóng lánh kim quang, lại có tầng tầng lớp lớp vảy giáp như vàng khối đúc thành, với kiến thức ít ỏi của Trần Ninh, hắn vô pháp xác định được đây là trứng của loài động vật nào.

Vật phẩm thứ hai là một quyển sách cũ kỹ, bên ngoài bìa sách có ghi lại bốn chữ Ngự Long Chân Kinh, mang đậm khí tức tang thương bụi bặm.

Vật phẩm thứ ba là một khối Lệnh Bài hình đầu rồng, toàn bộ lệnh bài được đúc từ Hoàng Kim chói lọi, mang đến cảm giác cực kỳ nặng nề, bên trên lệnh bài điêu khắc ba chữ: Kim Long Đế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!