Bên trong nhà nhỏ, Trần Ninh như người mất hồn cuộn mình ở trên giường....
Đã có ba đêm rồi hắn chưa chợp mắt, trong đầu vẫn là vô vàn suy nghĩ tiêu cực ngổn ngang.
Mai Tỷ an ủi hắn cả một ngày vẫn thấy hắn không động đậy, chỉ có thể thờ dài rời đi lưu cho hắn không gian yên tĩnh một mình.
Phụ thân hắn cố ý làm phế hai chân hắn, để hắn không nuôi ý định trở thành Kỵ Sĩ, Đấu Sĩ, Sát Thủ, Phát Sư.... muốn hắn kế thừa mẫu thân, trở thành một vị Y Sư có cuộc sống an bình, cưới vợ sinh con đến hết một đời trọn vẹn.
Nhưng chắc có lẽ ngay cả phụ thân và mẫu thân hắn cũng không ngờ, đường đường là nhi tử của một Y Sư như mẫu thân lại là một tên phế vật, ngay cả linh lực cơ bản thấp nhất cũng không đáp ứng nổi.
Ở thế giới này, chỉ cần là một đứa trẻ có thể trạng và trí óc bình thường, đại đa số đều sẽ có được 7 điểm linh lực, đủ tư cách trở thành tu sĩ ở bất kỳ lĩnh vực nào.
Linh lực một phần quyết định ở dinh dưỡng và rèn luyện khi còn nhỏ, nhưng phần lớn phụ thuộc vào di truyền.
Nếu phụ thân và mẫu thân là người bình thường không có thương tật gì, ngươi chắc chắn cũng sẽ có được đủ điểm linh lực cơ bản.
Vậy mà Trần Ninh chỉ có 4 điểm linh lực, điều này rõ ràng là kém hơn một đứa trẻ bình thường rất nhiều.
Nói dễ nghe một chút là thiên phú kém, nói khó nghe hơn chính là một tên phế vật.
"Ta là một tên phế vật sao...." Trần Ninh siết chặt nắm tay.
Hắn không thể quên thái độ khi đó của Điềm Hoa Bà Bà, không chấp nhận tiêu hao linh lực để chữa trị cho một tên phế vật, mặc dù đạt đến cấp độ Đại Y Sư như bà ta.... linh lực là thứ có thể khôi phục rất đơn giản.
Trần Ninh không trách Điềm Hoa Bà Bà, cũng không có tư cách gì để oán giận.... nhưng rõ ràng hành động đó của bà thật sự khiến hắn tổn thương.
Cảm giác như một người rơi xuống vực sâu cố gắng leo lên, dốc hết sức lực leo đến miệng vực, vẫn không ai nguyện ý giang bàn tay kéo hắn thêm một chút.
Tuy nhiên thất vọng và đau đớn, Trần Ninh vốn không phải người dễ dàng buông bỏ tất cả, hắn vẫn muốn sống thật có ích.
Hắn đã quen với cuộc sống tật nguyền từ nhỏ, bất cứ hành động nào cũng khó khăn hơn người bình thường nhưng chưa từng có ý nghĩ buông xuôi.
Lần này cũng giống như thế.... hắn đã suy nghĩ thông suốt trong ba ngày qua.
Trước mặt Trần Ninh lúc này là một chiếc hộp gỗ.
Trước khi rời đi, phụ thân có nói hộp gỗ này là do mẫu thân lưu lại cho hắn, khi nào đạt đến Đại Y Sư mới được phép mở ra.
Tuy nhiên hiện tại đã không thể trở thành Y Sư, hắn cũng quyết định không chờ đợi nữa.
Trần Ninh vẫn ôm hy vọng hộp gỗ mà mẫu thân lưu lại cho mình sẽ có thứ gì đó trợ giúp cho bản thân, dù sao thì bà cũng từng là một Y Sư mà.
Nếu như cả hộp gỗ này cũng chẳng có thứ gì giúp hắn, Trần Ninh đã sẳn sàng cho tương lai sắp tới.
Đó là trở thành một người dạy học, dạy chữ viết và những kiến thức về Y Học mà mình biết được cho các đứa trẻ có nguyện vọng trở thành Y Sư trong làng, đồng thời phụ giúp Mai Tỷ buôn bán bánh bao.
Hắn phải sống một đời có ích cho thế giới này.
Trần Ninh hai mắt cháy lên sự quyết tâm, đặt tay lên hộp gỗ, lẩm bẩm nói:
"Ta Trần Ninh, không nguyện làm phế vật."
"Khụ khụ.... không sai, ngươi chắc chắn không thể là phế vật được." Một thanh âm trầm đục bỗng nhiên vang lên.
Là ai? Trần Ninh rùng mình, vô thức làm rơi cả hộp gỗ xuống đất.
Nhà của hắn rất nhỏ, chỉ có một giường ngủ bên cạnh phòng bếp, gốc tường chính là bàn thờ của mẫu thân, phía sau thì là nơi vệ sinh tắm rửa, hoàn toàn không có khái niệm phòng riêng.
Vậy nên chỉ cần đảo mắt là có thể thấy tất cả mọi thứ trong nhà, nhưng tại sao không phát hiện ai vừa lên tiếng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!