Bầu trời vào đêm bao la vô tận, hai thân ảnh điên cuồng lướt qua giữa không trung, tốc độ của bọn hắn khủng bố đến mức những tu sĩ bên dưới mặt đất vô tình nhìn thấy chỉ cho rằng sao băng đang xẹt qua màn đêm mà thôi....
Nhưng nếu có cường giả cường đại nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra đây là hai con người hàng thật giá thật, một kẻ chạy và một kẻ truy đuổi phía sau.
Người đang thi triển Thân Pháp bỏ chạy toàn thân mặc áo choàng đen che phủ diện mạo, hai chân linh hoạt, sau lưng mọc ra một đôi cánh dơi màu tím khổng lồ, cuồng phong gào thét, mỗi một lần lướt đi chém rách cả không khí.
Mà kẻ đuổi theo phía sau là một nam tử diện mục tuấn lãng, thần thái bất phàm, trên thân khoác Bạch Sắc Ngân Giáp chói lọi như tinh quang, mặc dù có chiến giáp nặng nề trên thân, tốc độ của hắn vẫn không hề thua kém kẻ đang chạy trước mặt.
Thậm chí vừa truy sát đối phương, nam tử vừa có thể trầm giọng mở miệng:
"Dạ Liệt, ngươi vì sao chạy trốn bổn thiếu? có ý đồ bất chính phải không?"
Nghe lời lẽ chất vấn của đối phương, Dạ Liệt lạnh lùng hồi đáp:
"Lăng Hạo Thiên, ngươi đường đường là thiếu chủ của Kỵ Sĩ Giáo Đình, truyền thừa nhận được vốn đã rất cao cấp, vì sao còn tham lam di vật do Trần Mãnh Long tướng quân lưu lại?"
"Hừ, bổn thiếu đang kẹt ở Kỵ Hoàng Viên Mãn đã lâu, nếu đạt được di vật của Kim Long Tướng Quân, bổn thiếu chắc chắn sẽ đột phá Kỵ Đế cường giả, cớ sao lại không làm?"
Lăng Hạo Thiên uy nghiêm quát:
"Ngược lại là ngươi, chỉ là một sát thủ lại mang theo di vật của Trần Mãnh Long bỏ trốn, rõ ràng là ý đồ bất chính, muốn chiếm làm của riêng, tội đáng chém!"
"Haha, Dạ Liệt ta là cánh tay đắc lực của tướng quân ai mà không biết?" Dạ Liệt vẫn chạy trốn toàn lực, nhưng thanh âm xem thường truyền theo gió vọng trở về:
"Đối với di vật của mình, Trần Mãnh Long tướng quân đã có an bài, không liên quan gì tới ngươi."
An bài ở đâu? Ánh mắt Lăng Hạo Thiên loé lên một tia sát khí.
"Sao ta phải nói cho ngươi?" Dạ Liệt lạnh lùng đáp.
"Trần Mãnh Long đã chết, Dạ Liệt ngươi chỉ cần đem di vật của y giao cho ta, bổn thiếu cam đoan thu ngươi làm trợ thủ đắc lực, từ đó một bước lên trời, cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý." Lăng Hạo Thiên dụ dỗ.
"Nằm mơ, mạng của Dạ Liệt này là Trần Mãnh Long tướng quân ban cho, kẻ tiểu nhân như ngươi ngay cả rắm của ngài cũng không bằng." Dạ Liệt phỉ nhổ.
"Khốn kiếp, đây là ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt." Lăng Hạo Thiên cười gằn.
Ý niệm vừa động, không gian trước mắt hắn hình thành một đại môn.
RỐNG!
Từ bên trong đại môn truyền ra tiếng gầm kiệt ngạo vô biên vang vọng thương khung, thân ảnh một con quái vật khổng lồ bước ra.
Không xong!
Sắc mặt Dạ Liệt sau lớp áo choàng đại biến.
Cũng giống như bao Kỵ Sĩ khác, Lăng Hạo Thiên chỉ mạnh nhất khi kết hợp với Toạ Kỵ của mình.
Vốn đã có thực lực cường đại hơn, lúc này Lăng Hạo Thiên còn triệu hồi Toạ Kỵ, Dạ Liệt liền biết hôm nay mình dữ ít lành nhiều, có muốn chạy cũng không chạy được.
"Bí Pháp – Dạ Phong Sát!"
Dạ Liệt gầm lên một tiếng trong lòng, thiêu đốt máu huyết của bản thân, cơ thể đột ngột hư không tiêu thất.
Hắn như hoá thành bóng tối hoà cùng làn gió tan biến khỏi tầm mắt của Lăng Hạo Thiên.
Một lần nữa xuất hiện đã ở trên đỉnh đầu Lăng Hạo Thiên, trong tay cầm một thanh Chuỷ Thuỷ sắc bén cắm thẳng xuống.
Trên thân Lăng Hạo Thiên khoác Bạch Sắc Ngân Giáp vô kiên bất phá, Dạ Liệt biết mình chỉ có thể nhắm vào đỉnh đầu, đó là điểm yếu duy nhất trên người đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!