Chương 20: TRÁCH NHIỆM CỦA MỖI NGƯỜI

Đây là đêm Trần Ninh ngủ ngon nhất từ trước đến nay, cũng là buổi sáng thức giấc đẹp nhất trong đời hắn.

Bởi đêm hắn được ôm nữ nhân mình yêu chìm vào giấc ngủ, sáng mở mắt được nhìn ngắm nàng ở ngay bên cạnh.

Vẻ lười biếng và phong tình của Mai Tỷ vào lúc sáng sớm, dù không có một chút trang điểm nào vẫn đẹp hơn cả ánh bình minh, khiến hắn nhìn đến ngẩn ngơ.

Rời giường.

Mai Tỷ nhoẻn miệng cười:

"Đánh răng rửa mặt rồi tắm rửa, tỷ nấu đồ ăn sáng."

"Đệ đang mơ hay tỉnh?" Trần Ninh chớp mắt hỏi.

Chụt.

Mai Tỷ hôn phớt lên môi hắn, đỏ mặt nói:

"Cảm giác chân thật thì chính là tỉnh."

"Haha, hôn lâu một chút mới cảm nhận rõ được."

Đồ xấu xa.

Hai người trêu đùa nhau một trận, vệ sinh cá nhân rồi ngồi vào bàn ăn, cảm giác mà tình yêu mang đến thật tuyệt.

Vừa ăn sáng xong, bên ngoài vang lên giọng nói của nam tử trợ lý đêm qua:

"Hồn Sư đại nhân, có viện trưởng và thành chủ muốn gặp ngài được chứ?"

Thành chủ? Trần Ninh và Mai Tỷ giật mình, âm thầm kinh hãi.

Khai Minh Thành là một trong những đại thành lớn của Định Nam Quốc, có thể đảm nhiệm chức vị thành chủ của đại thành như thế, thực lực chẳng những phải vô cùng cao cường, mà cống hiến cho quốc gia cũng phải cực kỳ to lớn.

Nhân vật như thế nếu là trước đây ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có, vậy mà giờ đây lại đích thân đến tìm gặp mình, thật sự vượt qua tưởng tượng.

Hai người không dám thất lễ, chỉnh đốn trang phục mở cửa nghênh đón.

Nam tử trợ lý đứng ở bên ngoài canh giữ, chỉ có mỹ phụ viện trưởng và một lão già cùng nhau bước vào.

Nói là lão già nhưng thân thể của ông ta lại như một chiếc cột vừa to vừa thẳng tắp, toàn thân toả ra một luồng uy nghiêm dũng mãnh, chỉ có mái tóc đã bạc trắng, sự đục ngầu trong đôi mắt là minh chứng rõ ràng nhất cho tuổi tác của ông ta.

Nhìn dáng vẻ lúc về già như vậy, không khó mường tượng ra một quá khứ huy hoàng phía sau lưng.

Định Nam Quốc từ khi thành lập đến nay chưa từng chấm dứt chiến tranh với Ma Tộc, cường giả hàng đầu tung hoành sa trường, kiến công lập nghiệp, tích đủ công huân đến tuổi nghỉ hưu mới có thể quay về trong nước mà đảm nhiệm các chức vụ quan trọng.

Hiển nhiên lão già này, cũng chính là Khai Minh Thành Chủ cũng là một nhân vật như vậy.

Thế nên khi nhìn thấy ông ta, cả Mai Tỷ và Trần Ninh đều vô thức biểu lộ sự kính trọng.

Đây không phải vì kính trọng thực lực của ông ta, mà là kính trọng những cống hiến của ông ta cho nhân loại.

"Đêm qua ngủ ngon chứ?"

Viện trưởng ôn nhu hỏi.

"Ngủ rất ngon, đa tạ tiền bối quan tâm." Trần Ninh lễ phép đáp.

Viện trưởng nhẹ gật đầu, hướng về lão già mở miệng giới thiệu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!