"Các vị đại nhân, chờ một chút a...."
Cụ bà ứng tiếng.
Trần Ninh không cần suy nghĩ cũng biết đám quân lính này đang tìm kiếm hung thủ giết chết Mặc Nhai, chỉ có cái chết của một vị Sát Tướng thiên tài mới có thể khiến quân doanh điều động lực lượng vào cảnh nội nhiều đến như vậy.
Bất quá hắn không bận tâm, bởi vì lúc này hắn đã khôi phục hình dáng nhân loại bình thường, không còn bất cứ khí tức hay đặc điểm nào của Ma Tộc.
Quân lính cẩn thận quan sát, rất dễ dàng nhận biết bà lão là ngư dân sống bên ngoài thành, đây thường là những người nghèo, nguồn sống duy nhất của họ chính là thuỷ sản nơi hạ nguồn con thác.
Nhưng đáng ngờ nhất hiển nhiên là đôi nam nữ trẻ tuổi kia, người nữ thậm chí còn bị thương rất nặng.
"Này thanh niên, các ngươi là ai?" Tên chỉ huy nghị hỏi, hai mắt nhìn thẳng Trần Ninh, thậm chí toả ra một luồng áp bách vô hình bao phủ lấy hắn.
Nếu là ngày trước, đối mặt với khí thế như vậy.... Trần Ninh có lẽ hoảng hốt mà không dám nói dối nửa lời, nhưng hiện tại sau khi trải qua sinh tử, người trong lòng đang sống chết chưa rõ, hắn mặt không biểu tình nói thẳng:
"Các vị đại nhân, hai chúng ta lên rừng hái thuốc thì bị dã thú săn đuổi, rơi vào đường cùng chỉ có thể nhảy xuống dòng thác để tìm đường sống."
"Tỷ tỷ của ta vô tình rơi trúng vách đá nên bị thương rất nặng, hy vọng các vị tạo điều kiện để chúng ta đến Y Viện chữa trị."
Một đám quân lính nhẹ gật đầu, thật ra ngay khi nhìn thấy hai người Trần Ninh, bọn hắn liền biết có thể loại trừ tình nghi.
Bởi vì thủ phạm gây ra cái chết của vị kia là Ma Tộc, không phải nhân loại.
Bất quá vì làm tròn phận sự, vẫn phải tra hỏi kỹ càng.
"Các ngươi hái thuốc làm cái gì?" Tên chỉ huy hỏi tiếp.
"Ta mong muốn trở thành Y Sư, hái thuốc về nghiên cứu." Trần Ninh không do dự trả lời.
Trong mắt đám quân lính liền hiện lên vẻ khinh miệt, đường đường thanh niên trai tráng, thân cao tám thước lại muốn làm Y Sư, thật sự đáng bị xem nhẹ.
"Các ngươi đến từ đâu?"
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng lại khiến Trần Ninh âm thầm ngưng trọng.
Bởi vì hắn biết Định Nam Quốc quản lý và nắm giữ nhân khẩu rất kỹ càng, nếu như tự tiện bịa ra một thân phận nào đó chắc chắn sẽ bị phát hiện, nhưng nếu như trả lời đến từ Làng Tiểu Viên, ngôi làng vừa bị tập kích không bao lâu.... kiểu gì cũng sẽ bị đưa vào nhóm đối tượng cần điều tra.
Đến khi đó sẽ lòi ra một chuyện Trần Ninh từng tàn phế hai chân, tại sao bây giờ có thể đi đứng bình thường?
Khụ khụ....
Lúc này Mai Tỷ bỗng nhiên ho khan, máu tươi không ngừng chảy ra khỏi miệng.
Thôi được rồi! Tên chỉ huy cũng không đành lòng tiếp tục tra hỏi, phất tay nói:
"Cử người hỗ trợ bọn họ đến Khai Minh Y Viện điều trị."
Đa tạ đại nhân! Trần Ninh cảm kích chắp tay, phần lớn quân nhân vẫn là người đáng giá để tin cậy.
"Tiếp tục kiểm tra bên bờ sông." Tên chỉ huy dẫn quân rời đi, chỉ để lại một vị Tiểu Kỵ Sĩ.
Chỉ thấy hắn ném cho Trần Ninh một bộ y phục mặc vào, sau đó triệu hoán ra một con Hắc Mã, ra hiệu Trần Ninh bế theo Mai Tỷ lên ngựa.
Đi! Tiểu Kỹ Sĩ giật dây cương, Hắc Mã hướng vào trong thành lao vọt đi.
Khai Minh Thành là một trong những thành trì lớn nhất Định Nam Quốc, bên trong khắp nơi đều là những kiến trúc sừng sững nguy nga, cao quý bề thế.
Bất quá Trần Ninh không quan tâm đến xung quanh, tất cả chú ý của hắn đều đã dồn vào nữ nhân trong ngực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!