Trần Ninh ôm lấy Mai Tỷ chạy thục mạng về hướng khu rừng cách Làng Tiểu Viên vài chục cây số.
Nhưng hắn chưa làm chủ được nguồn sức mạnh khổng lồ lúc này trong cơ thể mình, chỉ cảm thấy Lôi Điện vẫn đang cuồng bạo lan tràn khắp toàn thân, chỉ hận không thể tàn phá, huỷ diệt một thứ gì đó để tiêu hao lực lượng.
"Chẳng lẽ ta sắp bạo thể mà chết rồi sao?"
Trần Ninh âm thầm tuyệt vọng.
Nhân gian lưu truyền việc nhân loại nuốt vào Ma Tâm, tuy sẽ có được sức mạnh nhất thời của Ma Tộc nhưng sau đó không thể thích ứng vì nhân ma khác biệt mà sẽ phát nổ, đến lúc đó vụ nổ sẽ như một quả bom oanh tạc tàn phá mọi thứ xung quanh, vậy nên Trần Ninh mới cắm đầu chạy vào rừng hoang, hy vọng không gây hại đến bất kỳ người nào vô tội.
"Mai Tỷ, đệ sắp chết rồi.... chúng ta chia tay ở đây." Trần Ninh ôn nhu nhìn nữ nhân trong ngực lẩm bẩm.
Không. Mai Tỷ bật khóc nức nở:
"Mang tỷ theo, có chết thì chết cùng một chỗ."
Đáy lòng Trần Ninh ấm áp, có một nữ nhân nguyện ý chết cùng với ngươi đã là điều mà bất cứ người nam nhân nào cũng sẽ tự hào và mãn nguyện.
Nhưng hắn không thể ích kỷ như vậy, hắn không thể để nàng chết cùng mình, nàng là nữ nhân xinh đẹp và thiện lương nhất cuộc đời này, nàng xứng đáng được sống, đáng được trải qua một cuộc đời bình an và hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, Trần Ninh cắn chặt hàm răng đến rỉ máu, dự định đặt Mai Tỷ ở ngoài bìa rừng, còn bản thân sẽ lao xuống thác nước tự bạo.
Bất quá lúc này hắn đột ngột cảm giác được có thứ gì đang bám đuôi phía sau.
Khi kế thừa khả năng của Ma Tộc, Trần Ninh có được giác quan vượt xa bình thường.
Hướng mắt về phía sau, chỉ thấy một tên thanh niên gầy gò, sắc mặt lạnh lùng đang đạp trên cuồng phong lao đến.
Trần Ninh liền nhận ra đối phương là một trong đám người thuộc đội ngũ săn ma, hắn vui mừng lớn tiếng nói:
"Vị đại ca này, nhờ ngươi chăm sóc nàng giúp ta!"
Hiển nhiên nếu như có người chiếu cố, Mai Tỷ sẽ an toàn hơn rất nhiều so với bị bỏ tại bìa rừng.
Không được.... Mai Tỷ điên cuồng lắc đầu, lệ rơi đầy mặt.
Nào ngờ trước lời nói của Trần Ninh, tên thanh niên ánh mắt trở nên lăng lệ, lạnh lẽo quát:
"Ăn vào Ma Tâm, hành vi đáng hổ thẹn, chính là sự sỉ nhục của nhân loại, cần phải diệt trừ cả ngươi và đồng bọn."
Tròng mắt Trần Ninh co rút lại, một cảm giác hoang đường và phẫn nộ dâng tràn lên đỉnh đầu.
Nghe giọng điệu của đối phương hình như muốn giết cả mình và Mai Tỷ?
XOẸT!
Không để hắn phản ứng, trong tay tên thanh niên hiện ra một thanh Liêm Đao bén nhọn, xung quanh thân Đao mang theo từng tia gió lốc sắc bén như có thể nghiền nát tất cả lao vọt đến.
Ngươi muốn chết!
Trần Ninh ngửa đầu thét gào như dã thú phẫn nộ, màu trắng bên trong đôi mắt càng trở nên tinh khiết hơn.
Mình nuốt vào Ma Tâm, sớm muộn gì cũng phải chết.... đối phương muốn giết mình, Trần Ninh có thể lý giải và thông cảm.
Nhưng Mai Tỷ rõ ràng chỉ là nạn nhân, lại càng là một nhân loại yếu đuối, tại sao thế công của đối phương nhắm vào cả nàng?
Một đao này nếu đâm trúng, cả hắn và Mai Tỷ đều phải chết.
Tu sĩ nhân loại chẳng phải có chức trách cao cả bảo vệ nhân loại sao? Vì sao tên thanh niên Sát Thủ này lại không nghĩ cách đem Mai Tỷ cứu về, ngược lại muốn giết luôn cả nàng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!