Ánh lửa ngút trời bao phủ cả tầm mắt, từng ngôi nhà bùng cháy, từng bóng dáng con người hoảng loạn chạy trốn khỏi nanh vuốt dữ tợn, cảnh tượng xảy ra giữa màn đêm như ngày tận thế.
Bên ngoài lửa đốt khiến không khí cũng phải vặn vẹo vì hơi nóng, Trần Ninh lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.
Ma Tộc đột kích....
Hắn đủ lý trí để nhận thức được điều gì đang xảy ra, nhưng chính hoàn cảnh này khiến trong đầu Trần Ninh xuất hiện vô vàn câu hỏi.
Làng Tiểu Viên tuy không nằm ở trung tâm Định Nam Quốc bất khả xâm phạm, nhưng dù sao cũng thuộc phạm vi lãnh thổ an toàn cách khá xa biên giới của Ma Tộc, cách tiền tuyến nơi xảy ra chiến tranh trăm vạn dặm đường, Ma Tộc vì sao có thể đột kích vào tận nơi này?
Ma Tộc đã xuất hiện, tại sao chưa nhìn thấy quân đội và cường giả nhân loại chi viện? Chẳng lẽ đây là sự cố bất ngờ, nhân loại không kịp phản ứng?
Chẳng lẽ nơi tiền tuyến đã thất thủ?
Nếu thật sự là như thế, ngày tàn của nhân loại không còn xa nữa.
Làng Tiểu Viên phần lớn chỉ là cô nhi quả mẫu và người cao tuổi, số lượng quân nhân từ lần trước sống sót trở về chỉ có 18 người, lấy gì chống lại đám Ma Tộc hung hãn ngoài kia?
Xong.... xong thật rồi....
Tiểu Ninh, trốn! Mai Tỷ kéo lấy hắn, giọng điệu run lẩy bẩy:
"Trốn thôi, không thể ngồi im chờ chết được."
Lời nói của nàng kéo Trần Ninh rời khỏi mạch suy nghĩ, chỉ trong ngắn ngũi mấy ngày thời gian, hắn đã trải qua vô vàn cảm xúc phức tạp từ cao đến thấp mà có khi người khác cả một đời cũng chưa chắc cảm thụ.
Đầu tiên là mang theo tâm tình chờ mong về tương lai đến Y Viện khảo hạch, phát hiện mình là một tên phế vật khiến Trần Ninh lâm vào chán nản, thậm chí đã vạch sẳn tương lai không thể trở thành một tu sĩ.
Sau đó kẻ thần bí xuất hiện chứng minh hắn là một thiên tài, lưu lại cơ duyên cho hắn.
Nào ngờ những cơ duyên này hắn không sử dụng được thứ nào, lại mang theo sự quyết tâm nhờ vả Mai Tỷ một lần nữa tìm kiếm cơ hội trở mình ở Thành Trì lớn.
Kết quả còn chưa kịp xuất phát đã phải đối mặt với Ma Tộc đột kích.
Từ cao hứng đến tuyệt vọng, đủ loại cảm giác tra tấn tâm trí Trần Ninh khiến hắn gần như chết lặng.
Thậm chí vào giờ phút này khi nhìn thấy Ma Tộc dữ tợn ngoài kia đang tàn phá và giết chóc, hắn lại bình tĩnh đến lạ thường.
Có lẽ lúc này ngay cả chết hắn cũng không sợ.
Nắm chặt tay Mai Tỷ, Trần Ninh thì thào:
"Đệ bị liệt mất hai chân, tốc độ của xe lăn quá chậm.... việc chạy trốn là bất khả thi, tỷ hãy một mình rời đi, đệ cố gắng thu hút sự chú ý của đám Ma Tộc."
Không thể. Mai Tỷ kiên quyết lắc đầu, gắt gao ôm lấy hắn:
"Đời này chỉ còn đệ là người thân duy nhất, nếu như bỏ đệ mà chạy.... cả cuộc đời còn lại của tỷ cũng chỉ sống trong sự ám ảnh và hận thù với Ma Tộc mà thôi."
Trần Ninh cắn chặt hàm răng, đầu não điên cuồng vận chuyển, cố gắng vận dụng tất cả những hiểu biết và kiến thức cơ bản của mình để tìm ra hy vọng sống.
Vào thời khắc nguy cấp, hắn trở nên lý trí đến đáng sợ, gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc khiến Mai Tỷ ở bên cạnh nắm chặt tay hắn không dám thở mạnh như sợ làm hắn phân tâm.
Nhưng mà tình cảnh hiện tại quả thật quá khó, Làng Tiểu Viên bị diệt là điều không thể tránh khỏi, mà không sớm thì muộn cả Trần Ninh và Mai Tỷ cũng sẽ bị phát hiện, bởi vì khả năng đánh hơi của Ma Tộc là cực kỳ nhạy bén.
Mai Tỷ là một nữ nhân bình thường, Trần Ninh là một kẻ không thể tu luyện lại bị liệt hai chân.
Đừng nói đối mặt với Ma Tộc hung ác, sợ rằng ngay cả một tên nam nhân cường tráng cũng có thể giải quyết cả hai người.
Nhìn qua ô cửa sổ, bất chợt Trần Ninh chứng kiến một cảnh tượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!