RENG RENG RENG....
Tiếng đồng hồ báo thức còn chưa kịp reo hết hồi chuông, một bàn tay đã chụp lấy khiến nó rơi vào im lặng.
Bên giường, một thiếu niên tóc đen, có chút gầy yếu với làn da trắng hơi nhợt nhạt đã sớm mở mắt.
Nhìn qua cửa sổ, mặt trời đang dần ló dạng sau đám mây, ngoài khung cửa có tiếng chim hót chào đón bình minh, báo hiệu một ngày mới sắp đến.
Thiếu nên tên gọi Trần Ninh, năm nay vừa tròn 14 tuổi.
Thường ngày với sự kỷ luật của mình, Trần Ninh chưa bao giờ phải cài đặt báo thức, hắn vẫn luôn thức dậy vào đúng thời điểm sáng sớm.
Bất quá hôm nay là một ngày khiến Trần Ninh phải đặt báo thức từ tận hai ngày trước để đảm bảo tuyệt đối mình không bỏ qua khoảnh khắc quan trọng.
Sự nôn nao, chờ mong vẫn làm Trần Ninh cả đêm thao thức không ngủ, hai mắt của hắn không tài nào nhắm lại được, đến mức chuông báo thừa vừa reo vang đã bị hắn dập tắt.
Trần Ninh vội vàng sắp xếp lại vài quyển sách đêm qua vừa nghiên cứu, sau đó trườn đến sào quần áo treo ở đầu giường, chọn một bộ y phục tươm tất nhất của mình....
Hắn tiếp tục với tay kéo lấy chiếc xe lăn đặt cạnh giường, tự giác từ trên giường xê dịch bờ mông, thành thục ngồi lên xe.
Hiển nhiên hắn đã sớm quen với những hành động này.
Từ khi có được nhận thức, Trần Ninh đã bị liệt cả hai chân, không thể đi lại như người bình thường.
Tuy rằng có hơi bất tiện, Trần Ninh vẫn thành thạo tự lăn hai bánh xe đến nơi vệ sinh cá nhân, mất hàng giờ để vật lộn tắm rửa, đánh răng rửa mặt, cuối cùng hắn cũng khoác lên người bộ quần áo có chút bạc màu cũ kỹ, nhưng sạch sẽ vô cùng.
Là một đứa trẻ không có điều kiện, hay có thể nói là thiếu thốn.... bộ quần áo này đã là tươm tất nhất mà hắn có được.
Mở ra tủ ăn lấy hai cái bánh bao hôm qua tỷ tỷ hàng xóm đưa cho, cẩn thận hâm nóng bày ra đĩa mang lên đặt trước bàn thờ mẫu thân, cung kính thắp nhan.
Nhìn vào di ảnh trên bàn thờ, đó là một mỹ phụ cực kỳ xinh đẹp, nàng có đôi mắt đen láy sáng ngời, khuôn mặt hiền hậu dễ mến, mái tóc như mây, trên đầu đội một cái mũ trắng có dấu chữ thập màu xanh lá cây ở giữa trung tâm, vô cùng đặc biệt.
Bên dưới di ảnh, dòng chữ Y Sư – Tuệ Lan được viết rõ nét khiến Trần Ninh trong lòng dâng lên cảm giác tự hào mãnh liệt.
Kẽo kẹt....
Cửa gỗ mở ra, một thiếu nữ mặc áo vải tuổi đôi mươi bước vào mỉm cười:
"Tiểu Ninh, bánh bao đêm qua tỷ cho ngươi ăn ngon không?"
"Đa tạ tỷ tỷ, ngon lắm." Trần Ninh nở nụ cười ôn hoà.
Thiếu nữ này chính là Mai Tỷ, hàng xóm cạnh nhà của hắn, thường xuyên chăm sóc hỗ trợ hắn trong cuộc sống.
Mai Tỷ còn là nữ nhân xinh đẹp nhất làng nhỏ mà Trần Ninh đang sống, được mệnh danh hoa khôi của làng, cũng là nữ nhân thiện lương nhất mà Trần Ninh được tiếp xúc.
Nàng có làn da trắng nõn như trứng gà, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen láy to tròn ẩn chứa một chút nỗi buồn thăm thẳm, chiếc mũi quỳnh cao thẳng tinh tế, bờ môi trái tim hồng nhuận lúc nào cũng ướt át như được tô son.
Dáng người nàng cao hơn đứa trẻ như Trần Ninh một chút, đôi chân dài và những bộ vị nở nang, chiếc eo nhỏ nhắn thon gọn thanh thoát.
Nhưng khiến Trần Ninh thích nhất là mái tóc đen tuyền óng ả mượt mà buộc thành đuôi ngựa của nàng, mỗi lần Mai Tỷ xoã tóc ra.... Trần Ninh đều nhìn đến mê mẫn, giống như thác nước chảy dài xuống tận bờ mông vểnh cao vậy.
Mai Tỷ lại có khiếu làm bánh bao chay rất ngon, bánh bao của nàng bán thật chạy, nào là nhân đậu xanh, bánh bao chiên.... ngày nào cũng đều bán hết sạch từ sớm nhưng vẫn lưu lại hai cái cho Trần Ninh no bụng vì thương cảm hoàn cảnh cơ khổ một thân một mình của hắn.
Điều khiến Trần Ninh biết ơn nhất ở Mai Tỷ chính là nàng luôn đẩy xe lăn đưa hắn đến lớp học nhỏ trong làng mỗi ngày, để hắn không bị mù chữ.
Trong lòng Trần Ninh, Mai Tỷ có vị trí rất quan trọng.
"Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi!" Mai Tỷ đầy mặt rạng rỡ và chờ mong lên tiếng đề nghị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!