Chương 9: (Vô Đề)

Ta không đành lòng, bèn giơ tay nói:

"Phụ hoàng thích ăn sen, để thiếp xuống tìm cũng được."

Ta biết rõ hồ này, dù sao cũng chỉ là lạnh chút.

Phu quân nhìn ta, nhíu mày:

"Nàng không phải con ruột của Phụ hoàng, vẫn bằng lòng xuống hồ vì ông?"

Ta gật đầu lia lịa:

"Phụ hoàng tốt với thiếp lắm, hay cho thiếp kẹo, chưa từng hung dữ bao giờ."

Phu quân cười vui vẻ, nhưng giọng nói vẫn sắc như gươm:

"Khánh Vân mười tám tuổi, thấy hồ đóng băng liền sợ hãi. Vậy Khánh Dương năm đó tám tuổi, rơi xuống hồ, cảm giác ra sao nhỉ?"

Trên bờ, ngoài Phụ hoàng và mẫu hậu, còn có hoàng huynh, hoàng muội, đại thần và cả Lâm Thù Nguyên.

Tất cả đều rõ chuyện xưa, nhưng chẳng ai ngờ có người dám... khơi lại.

Cần Vương đúng là người bụng dạ hẹp hòi.

Ta rốt cuộc cũng hiểu, phu quân đang nói đến chuyện năm ấy ta rơi hồ.

Ta kéo áo hắn, nói nhỏ:

"Chuyện đã qua lâu rồi, sao chàng còn nhớ mãi?"

"Phụ hoàng muốn ăn sen, thiếp xuống tìm là được. Gọi hoàng tỷ làm chi? Nước dưới lạnh lắm đó!"

Phu quân lại bật cười.

Trút giận vì một kẻ ngốc, thật không dễ.

Hắn nói:

"Phụ hoàng ta không thích củ sen. Khánh Vân cũng chẳng cần xuống hồ."

Nhưng lại vẫy tay:

"Ta kiến nghị, hồ sen này nên lấp đi."

Phụ hoàng... thật sự gật đầu.

Ta tròn mắt:

"Sao lại lấp hồ? Mùa hè hoa nở rất đẹp cơ mà!"

Tiểu Đào kéo ta, thì thầm:

"Gọi là g.i.ế. c gà dọa khỉ đấy."

Con chim từng mổ người — đã bị nhổ lông.

Cái hồ từng dìm người — giờ bị san phẳng.

Để xem, ai còn dám động đến người nữa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!