Chương 8: (Vô Đề)

Giờ thì ai nấy cũng đều đã hiểu.

Phu quân là muốn… nhổ lông con khổng tước ấy làm quạt cho ta.

Con khổng tước kia, năm xưa mổ ta một trận ra trò, lại còn là bảo bối mà mẫu hậu yêu thích nhất.

Sau khi ta bị mổ, mẫu hậu còn đau lòng… vì nó bị ta rút mất mấy sợi lông!

Phu quân… đúng là không muốn sống nữa rồi.

Lại dám đánh chủ ý vào con chim của mẫu hậu!

Ta quên mất, ở trong mắt Phụ hoàng và mẫu hậu, ta vốn chẳng đáng nhắc tới.

Chuyện này đối với họ, có lẽ cũng chẳng tính là đại sự.

"Thiếp… thiếp không cần quạt đâu!" – ta vội vàng lên tiếng.

Phu quân quay đầu, nhướn mày:

"Ồ? Vậy hầm canh thì thế nào?"

Hầm canh?!

Không nhổ lông nữa mà nay đòi ăn luôn?!

Thật sự là — vô — lễ!

Lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy phu quân còn nham hiểm hơn cả Phụ hoàng mẫu hậu ta gấp mười lần!

Dù mẫu hậu đau lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ lặng im.

Sau một lời nói của phu quân, ngự thị đã đưa khổng tước đến đại điện.

Kẻ thù gặp nhau, đỏ cả hai mắt!

Không biết khổng tước kia có phải còn nhớ mối thù năm xưa không, mà cứ đi qua đi lại trong lồng, ánh mắt như dao.

Ta nhìn mà giận sôi, mổ người thật đau nha!

Phu quân đứng bên, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt như nhìn vật ô uế.

Ta không hiểu vì sao hắn lại ghét khổng tước đến thế — rõ ràng nó rất đẹp mà.

Mẫu hậu đứng một bên, ánh mắt đau xót, vẻ như muốn ôm nó về.

Phu quân lấy ra một cây ngân châm, lắc lư trước mặt ta, mỉm cười:

"Ngự y nói, ngân châm này có tẩm mê dược.

Người hay vật, chỉ cần châm nhẹ một cái, lập tức mê man.

Không phải nàng từng nói, muốn nhổ sạch lông nó sao?

Giờ ta cho nàng tùy ý mà nhổ!"

… Nhổ… tùy ý?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!