Phu quân nói, tối nay ta không cần trang điểm cầu kỳ.
Thế nhưng Tiểu Đào lại bảo, đêm nay chính là thời cơ hiếm có để ta tỏa sáng giữa trăm hoa đua nở.
Nàng ra sức chải chuốt cho ta, đến nỗi gương mặt trong gương khiến ta giật mình.
Đẹp... đẹp quá mức!
Tiểu Đào bảo, dung nhan ta mang vẻ đẹp "kinh diễn", khí độ bất phàm, nhìn vào liền biết là người có xuất thân cao quý.
Dù có là kẻ ngốc, cũng là kẻ ngốc quý tộc.
Trang phục lộng lẫy, ta theo sát sau lưng phu quân.
Tuy chưa từng dự yến hội, nhưng ta biết, nữ tử phải đi sau nam tử.
Ngay cả mẫu hậu cao quý cũng thường đứng sau Phụ hoàng.
Huống chi là ta.
Nhưng phu quân dường như đoán được tâm tư của ta.
Hắn đưa tay về phía ta, nắm thật chặt.
Cứ như vậy, cùng ta sóng vai bước vào đại điện.
Đây là lần đầu tiên ta được đường đường chính chính tiến vào đại điện như thế.
Phụ hoàng, mẫu hậu ngồi trên vị trí cao nhất.
Hoàng huynh, hoàng tỷ, hoàng muội lần lượt ngồi hai bên.
Phía dưới là bá quan văn võ, an vị theo phẩm cấp.
Ta thầm nghĩ, Phụ hoàng mẫu hậu nói không sai — chốn này quả thật không hợp với ta, người nhiều quá.
Phu quân dáng người thẳng tắp, ta bên cạnh lại thấy có chút thấp thỏm.
Đúng rồi, cái cảm giác này… chính là cáo mượn oai hùm.
"Bái kiến Cần Vương gia, Cần Vương phi."
Phu quân không cần hành đại lễ, chỉ khẽ cúi đầu là đủ.
Nhưng ta thì không như thế.
Vừa định quỳ xuống, phu quân đã vội đỡ ta dậy.
"Bản vương cùng Vương phi là phu thê đồng thể. Tuy là công chúa Chu Quốc, nhưng nàng nay đã là Vương phi Đại Uyên, lễ này miễn."
Không... không cần quỳ sao?
Quá tốt! Khó trách Tiểu Đào luôn nói ta có phúc khí.
"Cần Vương nói rất phải."
Phụ hoàng mỉm cười nhìn phu quân, ánh mắt chưa từng có khi đối diện với ta.
"Khánh Dương, ở Đại Uyên sống có ổn không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!