Chương 6: (Vô Đề)

Phu quân đỡ trán:

"Chỉ cần đi lên là được, giơ tay làm gì?"

A… là thói quen!

Thật xin lỗi, phản xạ có điều kiện đó.

Mặc dù ta là kẻ ngốc,

Nhưng mười mấy năm qua cũng được học lễ nghi cung đình.

Không dám nói hoàn hảo, song so với tiểu thư nhà quan, vẫn là không kém.

"Ta có hơi ngốc… có thể chỉ múa thôi được không?"

Lời ấy vừa nói ra, điện đường thoắt cái im bặt.

Hoàng tử, công chúa, đại thần đều há hốc mồm.

Nghe đồn thì một chuyện.

Tự thừa nhận… lại là chuyện khác.

Ai lại vô duyên vô cớ tự nói mình ngốc?

Xem ra—công chúa đúng là kẻ ngốc thật rồi.

Cô nương kia thoáng đỏ mặt, không biết phải ứng xử ra sao.

Cũng đúng, nàng sao có thể tranh tài với một kẻ ngốc chứ?

Ta thầm nghĩ—ta thông minh thật đó!

Nhưng rồi chợt nhớ ra…

Tiểu Đào từng nói: Không được nhận mình ngốc!

Bởi phu quân… sẽ cảm thấy mất mặt.

Ai lại muốn cưới một kẻ ngốc về làm thê tử chứ?

Ta vội cúi đầu, không dám nhìn phu quân.

Cô nương nũng nịu kia lại không biết điều, cất giọng:

"Công chúa chẳng lẽ chỉ lấy cớ thoái thác?"

A… người này đầu óc cũng không được tốt sao?

"Ta nói ta ngốc là ngốc thật! Ngươi thế nào còn không tin?"

Trời ơi, càng nói càng sai, càng nói càng khiến lòng rối ren.

Ta hối hận vô cùng, chỉ dám nhìn xuống mũi giày mình.

"Khánh Dương thực sự… tâm trí không đủ."

Phu quân đột nhiên lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!