Đại phu khám bệnh cho phu quân, không rõ vì cớ gì lại tiện tay xem cả mạch cho ta.
Ta chẳng hiểu, ta có gì cần khám đâu?
Sau khi bắt mạch, vị đại phu nọ lại nâng mí mắt ta lên xem xét kỹ càng.
Cuối cùng chắp tay, chậm rãi nói:
"Không phải ngu si, mà là tâm trí có chút lệch lạc."
Ta nghe chẳng hiểu, liền nhìn sang phu quân.
Hắn cũng chau mày hỏi: "Là ý gì?"
Đại phu đáp:
"Thuở nhỏ đầu từng bị va đập mạnh, m.á. u tụ trong não, không thể lưu thông. May mắn thay, nhờ số mệnh bảo hộ mà vẫn còn sống, bằng không hoặc là ngốc nghếch cả đời, hoặc là mất mạng."
Ta nghe xong cả người run rẩy.
Ta không cảm thấy mình ngốc, nhưng vì sao ai cũng bảo ta ngốc?
Phu quân… cũng thấy ta ngu dại sao?
Ta run giọng nói:
"Nếu… nếu thật sự ta không khỏi được, phu quân có thể… có thể bỏ thiếp, đưa thiếp trở về cố quốc… Thiếp không muốn c.h.ế. t đâu…"
Phu quân nén cười, phất tay bảo đại phu lui xuống.
Đại phu vừa lui vừa lẩm bẩm:
"Hoàng tử phi tuy ngây ngô, nhưng tâm hồn thuần khiết như trẻ thơ, thực hiếm có."
Ông ta khen ta ư?
Sao lời khen này lại nghe như… mắng ta thế nhỉ?
----------------
Đầu óc ta không thể cứu chữa, nhưng đôi chân phu quân thì còn có hy vọng.
Ta nhìn chân hắn, khắp nơi chằng chịt sẹo lớn nhỏ, vừa nhìn đã thấy đau đớn khôn cùng.
Phu quân… quả thật là người can trường!
Hắn không phải bị liệt bẩm sinh, mà là khi ra chiến trường, lỡ ngã từ vách núi cao, xương cốt gãy nát.
Muốn chữa khỏi, phải đánh gãy lại xương, rồi bó nắn cho ngay, sau đó còn phải điều dưỡng lâu dài.
Ta nghe xong, sợ hãi đến mức mặt tái xanh. Đây là chữa bệnh hay là tra tấn vậy?
Phu quân thấy ta như vậy, khẽ kéo ta sang một bên, rồi trầm giọng gật đầu với đại phu.
Ta sững người.
Hắn… thực sự muốn chịu khổ để đứng lên một lần nữa sao?
Phu quân ta… thật là người tàn nhẫn với chính bản thân mình!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!