Tiểu Đào lại không lấy gì làm lo lắng, chỉ cười nói: "Điện hạ là người tốt, sau này người chắc chắn có phúc phần hưởng thụ."
Ta nghĩ lại, chẳng phải hiện giờ ta đang hưởng phúc đó sao?
Ăn không phải lo, mặc không phải nghĩ, lại không ai gọi ta là kẻ ngốc.
Có một điều ta vẫn canh cánh trong lòng...
Đó là—ta và phu quân... vẫn chưa viên phòng.
Thế là ta quyết định len lén đi hỏi Trắc phi một chút.
Không ngờ đâu, chỉ một lần nhìn thấy, ta liền sợ tới ngây người.
Viên phòng là... miệng kề miệng? Lại còn... không mặc y phục?
Thật sự... thật sự quá xấu hổ!
Người từ trên giường Trắc phi bước xuống kia...
Ta nhìn mà suýt thì kêu toáng lên.
Chân phu quân đã lành? Không còn bị liệt nữa sao?
Ta xúc động hô lớn:
"Phu quân! Chàng có thể đi? Không còn tàn tật nữa ư?!"
Ai ngờ... người nọ căn bản không phải là phu quân ta.
Cả sân bị kinh động, thị vệ ngầm lập tức kéo đến bao vây căn phòng.
Lần này, ta lại gây họa...
Phu quân tới nơi, ánh mắt hắn lạnh như gió bấc.
Ta bị dọa đến mềm nhũn người, liền lăn một vòng, cuộn lại như quả cầu, vội vàng bò đến trước mặt hắn:
"Thiếp thật sự không cố ý!"
Sắc mặt phu quân càng đen như đáy nồi.
Ta thậm chí hoảng sợ đến run rẩy, thầm nghĩ, chẳng lẽ... hắn thật sự muốn g.i.ế. c ta?
Cuối cùng, phu quân không nói không rằng, chỉ phất tay gọi hắn đưa ta rời đi.
Xong rồi... hắn không muốn gặp ta nữa...
Tiểu Đào thường nói, ta ngốc, nhưng là kẻ ngốc có phúc khí.
Trong phủ chỉ có một vị Trắc phi, ta chẳng khác nào mèo mù vớ cá rán, thế mà đuổi được người ta đi.
Nhưng ta không có!
Ta không có cố tình!
Ta chỉ muốn học hỏi thôi mà...
Trắc phi vốn là một nữ tử ôn nhu đoan trang, dung mạo lại xinh đẹp tuyệt trần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!