Chương 2: (Vô Đề)

Sau hôm đó, có một đám người tới.

Bảo rằng phải sửa soạn cho ta thật xinh đẹp, một lát sẽ diện kiến Hoàng thượng.

"Gặp Phụ hoàng ta à?" – ta hỏi.

Nha hoàn của ta đáp:

"Không, là Phụ hoàng của phu quân người."

Thế thì ta càng phải thể hiện cho thật tốt!

Trước kia, Phụ hoàng mẫu hậu ta hình như chẳng ưa ta cho lắm.

Chưa từng chủ động gặp mặt, cũng chẳng bao giờ nói chuyện cùng ta.

Không biết vị Hoàng thượng này... có ghét ta không?

Phu quân tới, lạnh nhạt dặn dò:

"Một hồi gặp Phụ hoàng, đừng mở miệng nói gì."

Ta phản đối:

"Thiếp đâu phải bị câm, cớ gì không cho thiếp nói chuyện?"

Phu quân trừng mắt:

"Nếu nàng dám nói bậy, sẽ không cho ăn cơm."

Cái này thì không được!

Ta từng bị đói mấy ngày trong cung, cảm giác đó thật khủng khiếp!

Ta đành nhượng bộ:

"Không nói thì không nói! Nhưng... ra dấu thì được chứ?"

Ta thật thông minh!

Cớ sao ai cũng gọi ta là đồ ngốc chứ?

Lần đầu tiên trong đời, ta được mặc y phục đẹp đẽ như vậy.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Soi gương, suýt chút nữa không nhận ra chính mình.

Nha hoàn thân cận thường bảo:

"Công chúa trông rất đẹp. Nếu không ngốc thì đã tốt biết bao."

Ta và phu quân cùng ngồi trên xe ngựa.

Hắn lúc thì đọc sách, lúc thì nhắm mắt dưỡng thần, chẳng buồn liếc ta lấy một cái.

Ta không đẹp sao?

Ta hỏi, nhưng hắn không đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!