Chương 1: (Vô Đề)

Ta là một kẻ ngốc.

Song, bản thân ta lại không cảm thấy như vậy.

Ta chỉ thấy mình rất đỗi bình thường.

Thế nhưng Phụ hoàng cùng mẫu hậu đều bảo ta ngốc.

Vậy thì... ngốc thì ngốc.

Ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc.

----------------

Phụ hoàng đã hứa sẽ tìm cho ta một vị phu quân tốt.

Là hoàng tử nước láng giềng.

Nghe qua đã thấy oai phong, chắc chắn là chức quan lớn lắm.

Ta vui vẻ chờ ngày xuất giá, trong lòng tràn ngập chờ mong.

Chỉ là, nha hoàn thân cận của ta lại chẳng mấy vui vẻ.

Nàng bảo ta ngốc, nói việc này chẳng có gì đáng vui cả.

Cái này gọi là hòa thân.

Hoàng tử kia bệnh đã nhiều năm, nằm liệt giường chẳng dậy nổi, chỉ có kẻ đần độn mới chịu gả cho hắn.

Hòa thân là gì?

Ai là kẻ đần độn?

------------

Trên đường xuất giá, ai ai cũng mong ta khóc.

Sao ta phải khóc?

Ta cười toe toét, khóc không nổi.

Rồi lại nghe người ta thì thầm sau lưng:

"Quả là đồ ngốc. Bị đưa đi làm công cụ hòa thân, còn tưởng mình gả được người tốt."

Tại sao mọi người đều bảo ta ngốc? Ta thật chẳng hiểu nổi.

Sau khi lạy biệt Phụ hoàng mẫu hậu, ta liền lên kiệu hoa.

Trước ngày xuất giá, các ma ma trong cung có dạy ta vài điều.

Khi gặp được phu quân, phải ngọt ngào gọi một tiếng "phu quân".

Ta bèn hỏi ma ma: "Ngọt ngào là như nào?"

Ma ma nghẹn lời, rốt cuộc chỉ thở dài:

"Gỗ mục không thể chạm thành ngọc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!