Chương 7: (Vô Đề)

Tôi vội vàng đứng dậy định kéo con bé lại gần, nhưng nó né tránh, lạnh lùng quay người sang bên.

Tay tôi lơ lửng giữa không trung.

Tôi chưa từng thấy Mi Mi như vậy, nó xa lạ đến mức đau lòng.

Con bé lớn lên do một tay tôi chăm sóc. Khi Trần Mục Lễ đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, bận đến mức chẳng mấy khi về nhà, Mi Mi từng khóc hỏi tôi:

"Ba không cần mẹ con mình nữa phải không?"

Tôi từng rất nghiêm túc nói với con:

"Ba rất thương mẹ con mình. Nhưng để cho mẹ và Mi Mi có một ngôi nhà ấm áp, ba phải cố gắng làm việc vất vả ở bên ngoài. Chúng ta phải yêu thương ba, hiểu cho ba nhớ chưa?"

"Dạ, nhớ rồi mẹ.

"Sau đó, tôi còn chủ động ngồi nói chuyện với Trần Mục Lễ. Từ đó, dù có bận rộn cỡ nào, anh cũng dành ra ít nhất 30 phút mỗi ngày để chơi cùng con gái kể chuyện, chơi trò chơi. Mi Mi rất mong chờ khoảng thời gian ngắn ngủi đó mỗi ngày. Tình cảm giữa hai cha con ngày một khăng khít."Bà nội với cô bảo là mẹ đuổi ba đi! Mẹ còn khiến ba mất việc, trong khi ba cố gắng làm việc vất vả như vậy!"

"Ba tốt thế, sao mẹ lại đối xử với ba như vậy?!"

Vừa nói, Mi Mi vừa đẩy mạnh tôi một cái, rồi òa lên khóc nức nở.

"Con muốn ba về nhà! Con mặc kệ! Mẹ phải gọi ba về! Nếu không… con sẽ không thương mẹ nữa!

"Từng cơn lạnh từ tim lan dần khắp người. Một lúc sau, tôi bình tĩnh lại, ngồi xuống giường, nhẹ giọng hỏi:"Bà nội và cô còn nói gì với con nữa không?"

Mi Mi mắt sưng đỏ, nghẹn ngào:

"Ba với cô kia không có gì hết, là mẹ hẹp hòi, là mẹ muốn thay ba khác!"

"Còn gì nữa không?

"Tôi nghe thấy giọng mình lạnh đến đáng sợ. Mi Mi có lẽ chưa từng thấy mẹ mình như thế, sững người, quên cả khóc, ngoan ngoãn trả lời:"Còn… cô còn hỏi con cô Đông Phương có đẹp không, hỏi nếu cô Đông Phương làm mẹ con thì con có đồng ý không…"

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay gần như cắm vào da.

"Mi Mi, con gặp cô Đông Phương khi nào?"

"Gặp nhiều lần rồi. Có lần ba đón con, cô ấy ngồi trong xe. Cô còn hỏi con có muốn đi chung về nhà không. Con nói muốn."

"Lúc cô hỏi con muốn cô ấy làm mẹ không, ba có ở đó không?"

"Có."

"Ba nói gì không?"

"Không… Ba không nói gì hết."

Tôi nhắm mắt, cố trấn tĩnh cơn giận sôi sục trong người.

"Mi Mi, nếu ba mẹ ly hôn, con muốn chọn ai?

"Những giọt nước mắt to như hạt đậu lại rơi xuống má Mi Mi. Con bé vừa khóc vừa la:"Mẹ không được bỏ ba! Nếu mẹ bỏ ba, con sẽ chọn ba! Con không chọn mẹ!

"Đêm đó, tôi mở to mắt nhìn trần nhà. Không ngủ được. Hôm sau, tôi gọi điện cho Trần Mục Lễ:"Mi Mi nhớ anh. Anh về đi.

"Anh im lặng không trả lời. Tôi cũng không lên tiếng. Tôi biết anh sẽ đồng ý. Viện trưởng từng nói chuyện với anh. Xét thấy vấn đề chỉ là tác phong đạo đức chưa chuẩn mực, chưa đến mức kỷ luật nghiêm trọng, cộng thêm năng lực nghiên cứu xuất sắc và nhiều thành tựu, nếu anh có thể xử lý ổn thỏa mâu thuẫn gia đình, mọi án phạt sẽ được cân nhắc miễn trừ."Vì Mi Mi, tôi có thể về.

Nhưng có điều kiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!