Chương 5: (Vô Đề)

Anh khẽ nhíu mày, một lúc sau mới lên tiếng:

"Chuyện lần này… Anh thừa nhận mình có lỗi trước. Nhưng phản ứng và hành động của em trong thời gian qua đã quá đà."

"Hôm qua Mi Mi gọi cho anh, khóc hỏi có phải ba mẹ đang cãi nhau không. Cảm xúc của em đang ảnh hưởng đến con rồi. Em không thể cứ thế mãi được."

"Hai ngày qua anh cũng nghĩ rất nhiều. Bây giờ anh đưa ra hai phương án để em lựa chọn."

Tôi cười khẩy:

"Ồ? Phương án anh nghĩ ra?"

Anh khẽ giật khóe mắt, gân xanh ở trán nổi lên, cuối cùng nhịn không được, gằn giọng:

"Lý Tiếu! Hy vọng em có thể nhìn nhận vấn đề theo hướng có thể giải quyết, đừng tiếp tục cảm tính nữa!"

"Chửi, đánh em cũng đã làm đủ cả rồi. Nghĩ kỹ lại đi, bọn anh thực sự đáng c.h.ế. t đến vậy sao?"

"Nếu em thật sự không vượt qua nổi chuyện này, vậy thì ly hôn cũng được. Tiền bạc, quyền nuôi con do em quyết. Chỉ cần đừng quá đáng, anh không ngại chịu thiệt."

Tôi cố đè nén cơn giận đang trào lên, hỏi:

"Ừ. Vậy đó là phương án một. Phương án hai?"

Anh im lặng vài giây, rồi chậm rãi nói:

"Vì con, chúng ta không ly hôn. Anh cam kết từ nay về sau, mọi liên lạc với Đông Phương đều giữ đúng phạm vi công việc… Nhưng có một điều kiện.

"Tôi không lên tiếng, chờ anh nói nốt. Anh nhìn tôi rất lâu, rồi lạnh lùng nói:"Lý Tiếu, em phải xin lỗi cô ấy.

"Ngay giây phút đó, tôi đột nhiên có một cảm giác hoàn toàn phi thực tế. Người đàn ông trước mặt tôi… Không phải là Trần Mục Lễ, không phải là người từng khiến tôi rung động thời đại học, cũng không phải là người chồng bên tôi suốt mười năm qua. Tôi… bỗng bật cười. Thì ra, con người ta khi cạn lời thật sự, sẽ bật cười. Anh nhắm mắt, giấu đi điều gì đó trong mắt, giọng nói cũng dịu lại:"Có lẽ em nghĩ cô ấy là loại đàn bà tham vọng, muốn chen vào vị trí vợ anh. Nhưng em sai rồi."

"Tụi anh tuy phát sinh tình cảm, nhưng giữ đúng giới hạn. Cô ấy chưa từng đòi gì từ anh, càng không muốn làm tổn thương em. Cô ấy còn khuyên anh nên quan tâm em nhiều hơn, đưa thêm tiền sinh hoạt, nói em vất vả chăm con."

"Chính em trong thời gian qua đã khiến cô ấy tổn thương rất nhiều. Gương mặt còn trẻ mà đã để lại sẹo, em biết điều đó tàn nhẫn với một cô gái trẻ đến nhường nào không?"

"Ngày hôm đó, em làm nhục cô ấy trước mặt mọi người, về sau nghe nói cô ấy đã từng nghĩ quẩn, muốn tự tử."

"Lý Tiếu, về tình, về lý, em đều phải xin lỗi cô ấy."

Tôi nghiêng đầu, hỏi:

"Anh muốn tôi xin lỗi thế nào?"

Anh mím môi, đáp:

"Anh gọi cho cô ấy. Em chỉ cần nói vài câu là được. Xem như kết thúc chuyện này."

"Ồ."

Anh nhìn tôi, thở dài:

"Chuyện qua rồi, chúng ta vẫn phải sống tiếp. Anh sắp được đề cử chức phó viện trưởng, tương lai còn dài, đời sống gia đình sẽ dần ổn định."

"Gọi đi.

"Khi giọng Đông Phương Hạ vang lên trong điện thoại, mang theo vẻ kích động:"Anh ơi, sao anh biết em đang nghĩ…"

"Đông Phương." — Trần Mục Lễ cắt ngang, giọng cũng có chút run.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!