Chương 3: (Vô Đề)

Giờ nghĩ lại, có vẻ anh đã nghe lời tôi và đám cấp dưới đó thì đổ hết mọi khó chịu... lên đầu tôi.

Tôi không bận tâm điều đó nữa. Ánh mắt tôi dán chặt vào người phụ nữ kia.

Cô ấy ngồi giữa đám đông, khóe môi luôn mang nụ cười nhẹ nhàng. Dù đang trong quán lẩu ồn ào, cô ta vẫn toát lên vẻ thanh nhã, tách biệt với thế giới.

Cô dịu dàng nói:

"Được rồi, đừng bắt nạt kỹ sư Trần nữa. Nếu mọi người bận, tôi phụ một tay là được."

Cả bàn cười ồ.

"Giá mà chị dâu của tụi em là chị Đông Phương thì tốt biết mấy! Vừa hiểu việc, vừa hiền lành, có chị Đông Phương ở đây bộ phận chúng ta chắc chắn sẽ ăn nên làm ra rồi!

"Tôi c.h.ế. t lặng. Không sai. Chính là cô ta Đông Phương Hạ. Cả nhóm cười nói, rót rượu mời Đông Phương Hạ. Cô đỏ mặt, đưa tay che ly, e lệ duyên dáng. Trần Mục Lễ đột ngột đứng dậy, cầm lấy ly trong tay cô, uống cạn:"Bộ phận chúng ta sao lại để phụ nữ uống rượu? Đừng làm khó cô ấy, để tôi uống thay cho!"

Cô ta mím môi cười, ánh mắt nhìn anh long lanh trìu mến.

Anh lại rót tiếp một ly, ngửa cổ uống.

Tôi đứng xa nhìn, toàn thân run rẩy.

Trần Mục Lễ bị đau dạ dày, chỉ cần ăn uống thất thường là phát bệnh ngay.

Mấy năm qua, ngoài việc chăm con, thì việc chăm sóc cái dạ dày của anh chính là ưu tiên hàng đầu của tôi.

Tôi tìm toa thuốc, nấu trà dưỡng sinh, kiêng cay, kiêng lạnh, kiêng rượu bia cho anh.

Tôi là người nghiện đồ cay, vậy mà khi nấu ăn cho cả hai vì anh mà không hề cho lấy một miếng ớt.

Dưa hấu trong tủ, tôi luôn lấy ra trước giờ anh về để kịp hết lạnh.

Rượu? Anh chưa từng được đụng vào.

Tôi cẩn thận giữ gìn bao năm, giúp anh khỏi bệnh.

Vậy mà hôm nay, vì chí ái của mình, mà anh không do dự nốc từng ly rượu để đổi lấy một nụ cười của cô ta.

Tôi không nhịn được nữa.

Người ta nói lúc giận đến tột độ, chẳng còn lý trí, chẳng màng hậu quả.

Tôi lao thẳng tới, giật ly rượu trong tay Trần Mục Lễ, ném mạnh xuống đất.

"Đồ khốn!

"Tôi gào lên. Trần Mục Lễ sững người."A——

"Đông Phương Hạ bị hoảng, lùi lại hai bước rồi vấp ngã. Tay cô ta va trúng xe đẩy lẩu, nước lẩu nóng b.ắ. n lên mặt, lên trán. Cô ta hét lên. Trần Mục Lễ hoảng hốt hét lớn:"Đông Phương!

"Mọi người ùa đến vây quanh. Một cánh tay đẩy mạnh tôi từ phía sau, tôi ngã đập đầu vào mép bàn. Một nhân viên trẻ nhìn tôi chằm chằm, gằn giọng:"Bà điên ở đâu xông vào thế này! Làm bị thương người khác đừng hòng chạy!

"Tôi ôm đầu, cảm thấy chất lỏng ấm nóng chảy xuống, dính vào mắt. Trong màn máu, tôi thấy Trần Mục Lễ hốt hoảng chạy về phía mình. Tôi chẳng màng gì nữa, hét lên điên loạn:"Tôi thấy rồi! Tất cả! Thư mục kia tôi thấy hết rồi!"

"Đồ cặp đôi ghê tởm! Buồn nôn muốn chết!

"Những chuyện xảy ra sau đó, suốt ba tháng nay mỗi lần tôi nhớ lại đều cảm thấy như một giấc mơ. Một cơn ác mộng. Một giấc mộng ghê rợn, méo mó và đáng sợ. Tôi bị sốc nặng, lại va đầu, sau cơn thịnh nộ gào thét, khí huyết nghịch lên não khiến tôi ngất xỉu. Khi tỉnh lại trong bệnh viện, Trần Mục Lễ ngồi bên cạnh, dáng vẻ thất thần, cúi đầu không nói. Tôi khàn giọng thốt ra:"Cút."

"Đừng để tôi thấy anh trước mặt nữa. Ghê tởm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!