Chúng tôi bàn bạc rồi quyết định: tôi lui về tuyến sau, đảm nhận công việc nhàn rỗi, dành thời gian chăm sóc con cái và hỗ trợ anh phát triển sự nghiệp.
Tôi luôn cảm thấy mình là người may mắn.
Mỗi lần đón Mi Mi ở mẫu giáo, mấy bà mẹ khác tụ lại trò chuyện, ai cũng khen gia đình tôi là hình mẫu hạnh phúc lý tưởng:
Tình yêu từ thời đại học, chồng thành đạt, vợ nhàn hạ, có cô con gái đáng yêu hoạt bát.
Tôi thấy mãn nguyện lắm.
Dù thỉnh thoảng cũng chạnh lòng khi thấy đồng nghiệp từng thua kém mình giờ lại thăng chức tăng lương, nhưng tôi tự nhủ: gia đình là cộng đồng lợi ích và vận mệnh. Mình hy sinh một chút, nhưng với cả nhà thì đó là lựa chọn tối ưu.
Vậy là đủ rồi.
Lần đầu tôi thấy cái tên "Đông Phương Hạ
", là trên một bản báo cáo nghiên cứu đặt trên bàn làm việc. Chỗ ký tên ghi rõ: Trần Mục Lễ – Đông Phương Hạ. Tôi đưa ly trà dưỡng sinh cho Trần Mục Lễ, đùa một câu:"Hai người tên hợp ghê. Chỉ nhìn tên thôi là đã tưởng tượng được một câu chuyện tình yêu oái oăm đầy bi kịch rồi."
Lúc ấy, tôi vẫn còn chìm trong vỏ bọc giả dối của cuộc sống, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt anh dừng lại nơi ba chữ "Đông Phương Hạ", lướt qua một thoáng dịu dàng.
"Cô ấy là đồng nghiệp nữ chưa kết hôn, đừng nói đùa kiểu đó.
"Anh cụp mắt, dời bản báo cáo đi, giọng nhắc nhở có phần nghiêm khắc. Tôi nhìn thấy cái tên"Đông Phương Hạ" một lần nữa là nửa năm sau.
Hôm đó tôi cần làm slide PowerPoint bài phát biểu đại diện cho lớp tiểu học của Mi Mi.
Laptop của tôi lại hết pin. Trần Mục Lễ thì đi tiệc liên hoan phòng ban, chưa về nhà.
Tôi bèn mở máy tính trong thư phòng của anh.
Khi đang lục tìm tài liệu trong WPS, tôi vô tình bấm vào mục lưu trữ đám mây và thấy một thư mục tên là [Chí Ái].
Tôi biết rõ, Trần Mục Lễ là kiểu người cực kỳ ngăn nắp. Mọi thứ đều phân loại, lưu trữ gọn gàng.
Bên trong thư mục đó, 27 mục con được sắp xếp theo từng tháng, từng năm.
Cảm giác trực giác của con người thật kỳ lạ.
Trước khi thấy thư mục này, tôi chưa từng nghi ngờ anh ấy một chút cũng không.
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi di chuột đến một mục để mở lên, tay tôi... run lên.
Không kiềm chế được.
Tôi ngồi đó lặng lẽ suốt hai tiếng.
Thư mục [Chí Ái] ghi lại hành trình yêu đương kín đáo nhưng mãnh liệt suốt hai năm ba tháng giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.
Họ vốn là đồng nghiệp khác bộ phận, hợp tác trong một dự án nghiên cứu. Từ đó, những ngày trắng đêm bên nhau, họ thảo luận, tâm sự, chia sẻ triết lý và lý tưởng.
Rồi dần dần, một người rung động.
Một người động lòng.
Họ biết rõ mối quan hệ này là tội lỗi. Trái với luân thường đạo lý.
Vì thế, họ thỏa thuận: chỉ yêu kiểu Plato. Không xác thịt. Không dục vọng. Chỉ yêu trên tinh thần thuần khiết.
Cái "vỏ bọc đạo đức
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!