Chương 11: (Vô Đề)

Cô ta giận dữ:

"Tôi nói rồi! Là tiền chữa bệnh cho mẹ tôi, đã tiêu hết rồi!"

Tôi im lặng một lúc.

"Nếu cô không muốn trả, thật ra… vẫn có cách."

Một tháng sau, mẹ viện trưởng gọi điện cho tôi.

"Tiểu Lý, cháu không sao chứ?"

Tôi ngạc nhiên:

"Cháu không sao. Sao vậy ạ?"

Bà kể cho tôi một chuyện chấn động:

"Chồng tôi bị bố mẹ của Đông Phương lao vào đánh giữa viện nghiên cứu!"

"Họ xông thẳng vào, mỗi người một cái bạt tai, tát anh ta ngã lăn!"

"Đông Phương đứng cạnh khóc lóc, bố cô ta gào lên:

"Anh làm con gái tôi có bầu! Giờ còn muốn dùng tiền ép phá thai? Không đời nào! Anh phải chịu trách nhiệm!"

"

"Mọi người ban đầu còn tưởng nhầm người, nhưng Đông Phương hét lớn: "Không sai! Cái thai là của anh ấy!"

"

"Trần công nghe xong, nổi điên: "Là cô bỏ thuốc gài bẫy tôi!"

"

"Đông Phương phản đòn: "Lần đầu là bỏ thuốc. Lần hai, lần ba thì sao? Cũng bị tôi gài à?"

"Tôi cúp máy, ngồi ngẩn người thật lâu. Hôm đó, tôi đã nói với Đông Phương Hạ:"Nếu cô không muốn trả tiền, vậy… giật luôn Trần Mục Lễ đi.

"Ý tôi là: giúp tôi một tay giải quyết vụ ly hôn. Không ngờ… cô ta lại chơi đến nước này. Nghĩ lại cái thư mục"Trí Ái

"với hơn 800 bài đầy yêu đương cao thượng, tôi chỉ thấy: Buồn cười. Mỉa mai. Trần Mục Lễ từng dõng dạc thề với tôi:"Đừng nghĩ bọn anh tệ đến thế. Bọn anh là tình yêu tinh thần! Chưa bao giờ vượt giới hạn!

"Tình yêu lý tưởng, thuần khiết, thánh thiện… Giờ đây vỡ nát, rách bươm, lấm bùn tanh hôi. Còn tôi người từng gào khóc như điên, từng nổi điên đến mất mặt… Giờ nghe được tin động trời này, lại chỉ thấy một câu hiện lên trong đầu:"Vật đổi sao dời. Ai rồi cũng rõ mặt nhau.

"Tôi và Trần Mục Lễ… ly hôn rồi. Tài sản và quyền nuôi con, anh ta không lấy gì cả, chủ động chọn"ra đi tay trắng

". Hôm ký đơn sau thời gian chờ ly hôn, anh ta đỏ hoe mắt suốt buổi, nhưng không nói một lời. Từ lần đầu lên giường với Đông Phương Hạ, rồi lần hai, lần ba… chính anh ta cũng hiểu rõ mình đã không còn mặt mũi nào để nói thêm với tôi điều gì nữa. Khoảnh khắc cuối cùng, anh ta chỉ lặng lẽ nhìn tôi, cúi đầu sững người mấy giây… rồi quay đi, bước thẳng. Mẹ chồng và em chồng từng tới gây sự, nói chia tài sản không công bằng, đòi chia lại. Trần Mục Lễ lập tức gào lên như hóa điên, gần như rống:"Mấy người muốn ép tôi c.h.ế. t đúng không?! Ép tôi c.h.ế. t đúng không?!

"Những chuyện sau đó tôi nghe người khác kể lại. Trần Mục Lễ đã cưới Đông Phương Hạ, khi cô ta mang thai 8 tháng, việc kết hôn do sự ép buộc bởi bố mẹ cô ta. Không tổ chức gì, chỉ lặng lẽ đi đăng ký kết hôn. Một tháng sau, Đông Phương Hạ sinh một đứa con bị bại não. Nghe đâu chính là kết quả của lần bỏ thuốc năm đó. Người ta chỉ biết thở dài:"Nghiệp duyên sinh nghiệp quả. Tội nhất vẫn là đứa trẻ."

Trần Mục Lễ không rời viện nghiên cứu, nhưng cũng không được phục chức, chỉ là một nhân viên nghiên cứu bình thường.

Còn Đông Phương Hạ, từ khi mang thai thì ngừng đi làm. Sau khi sinh con, càng không thể làm nổi.

Cha mẹ cô ta cũng từ quê lên để toàn thời gian chăm sóc đứa cháu tật nguyền.

Một mình Trần Mục Lễ với mức lương 12 triệu/tháng, phải nuôi 4 người lớn và 1 đứa trẻ cần trị liệu liên tục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!