Chương 10: (Vô Đề)

Mắt Mi Mi rưng rưng, mím môi không nói lời nào.

Tôi nhìn bức ảnh Đông Phương Hạ vừa gửi cô ta và Trần Mục Lễ vai kề vai trong nhà hàng.

Tôi dịu dàng hỏi con:

"Muốn mẹ đưa con đi tìm ba không?

"Mi Mi tủi thân gật đầu, nước mắt lăn dài. Khi chúng tôi đến dưới nhà hàng, Trần Mục Lễ và Đông Phương Hạ vừa bước ra. Cả hai đều có vẻ lưu luyến, chưa nỡ rời. Bất ngờ, Đông Phương Hạ gọi khẽ:"Anh ơi..."

Rồi nhào vào lòng anh.

Hai người ôm nhau thật chặt.

Mi Mi cắn môi nhìn cảnh đó, nước mắt tuôn như suối.

Tôi âm thầm thở dài.

Tôi chưa từng muốn lôi con vào cái mớ hỗn độn của người lớn.

Nhưng cái đêm con bé gào khóc chọn ba, tôi chợt nhận ra nó đã ở trong cuộc từ lâu rồi.

Lời của nó tuy làm tôi đau lòng, nhưng ngẫm lại… tôi không thể bỏ rơi đứa con gái mà mình một tay nuôi lớn.

Từ nhỏ, con bé luôn cần tôi, cũng cần ba nó.

Chỉ là bị người khác dẫn sai đường.

Nó cần tôi.

Tôi cũng cần nó.

Vậy thì hãy để nó sớm thấy mặt trái của đời sống.

Không sao cả.

Chỉ cần còn ở bên tôi, tôi sẽ dạy con cách tỏa sáng, cách rực rỡ, cách bước qua bùn lầy mà không mất đi ánh mắt trong trẻo.

Trở lại hiện tại.

Trần Mục Lễ mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp giải thích:

"Hôm đó Đông Phương bảo cần một… một nghi thức chia tay nghiêm túc. Dù sao tôi cũng có lỗi với cô ấy… nên tôi… tôi mới…"

Tôi mỉm cười nhàn nhạt:

"Anh ngoại tình, mà người anh thấy có lỗi lại là tình nhân? Không sao cả, tôi không bận tâm."

"Chỉ là, có lẽ Mi Mi cần thời gian."

Anh hoảng hốt:

"Gì cơ? Mi Mi cần thời gian là sao?"

Tôi dịu giọng:

"Hôm đó, anh và Đông Phương Hạ ôm nhau nửa tiếng, Mi Mi đứng cạnh tôi, tận mắt chứng kiến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!