Chương 8: (Vô Đề)

Phấn khích chạy bộ

Thời điểm Khuất Diễn Trọng nhìn con cún trong thùng giấy, Tống Sanh cũng nhìn thấy anh.

Không ngờ sẽ gặp lại trong tình cảnh này, hai mắt Tống Sanh sáng lên, ôm cái thùng đứng dậy: Giáo sư Khuất! Lúm đồng tiền trên má vốn mơ hồ nay vì nụ cười của cô mà thêm rõ ràng.

Tống Sanh gọi một tiếng, cún con trong thùng cũng hướng Khuất Diễn Trọng sủa mấy tiếng gâu gâu.

Bề ngoài Khuất Diễn Trọng tuy lạnh lùng, nhưng trên thực tế mọi người chỉ vì gương mặt không cảm xúc của anh mà nhận xét như vậy. Bản thân lúc trước cũng sợ hãi, sau đó không tự chủ cách xa anh.

Trong tình huống bình thường, ngoại trừ nói không nói chuyện yêu đương, Khuất Diễn Trọng sẽ không quanh co nhiều lời nhưng anh vẫn là người thiện lương lễ phép, ít nhất trong mắt Tống Sanh anh chính là vậy.

Sau chuyện của Tề Quan Hà lần trước, Tống Sanh thầm đặt cho anh biệt hiệu

"người tốt không nói nhiều".

Thấy Khuất Diễn Trọng cầm hai túi đồ, trên người mặc áo lam rộng thùng thình và quần đen, đứng đó một lúc lâu cũng không nói chuyện, Tống Sanh đành lần nữa chủ động giới thiệu:

"Giáo sư Khuất, anh không nhớ tôi sao? Tôi là Tống Sanh, cảm ơn anh lần trước đã mời tôi và Tề Quan Hà ăn cơm."

Nói thật, Khuất Diễn Trọng không nhớ tên cô, dù sao cũng không phải người cần liên hệ nhiều, hẳn sẽ không thường xuyên gặp mặt, cho nên đảo mắt anh liền quên.

Hiện tại, thầm nhớ lại, anh mới lên tiếng chào hỏi: Chào cô.

Cách dùng từ theo tiêu chuẩn, một câu vô nghĩa cũng không có, như người bình thường không phải sẽ hỏi

"Trễ thế này cô chưa ăn cơm sao" hoặc là

"Thật trùng hợp, cô ở đây làm gì" sao?

Tống Sanh thầm nghĩ, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của Khuất Diễn Trọng, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Ngồi cả buổi chiều mới gặp được người quen, Tống Sanh nhịn không được mà bắt đầu lảm nhảm:

"Trễ vậy rồi giáo sư Khuất còn chưa ăn cơm sao? Chắc anh định về nấu cơm đúng không? Còn biết nấu ăn, thật sự quá lợi hại, tôi chỉ có thể nấu mì, những thứ khác đều không biết làm."

"Đúng rồi, giáo sư Khuất, anh ở gần đây sao? Thật trùng hợp. Hôm nay tôi chạy loạn tới đây, vô tình thấy chú cún này bị chủ nhân vứt bỏ nên mới nhặt về. Tôi nghĩ ở đây người qua lại nhiều nên thử vận may, xem có ai tình nguyện mang nó về nuôi hay không, nhưng ngồi cả buổi cũng không thấy ai.

Giáo sư Khuất, anh có muốn nuôi chó không?

"Tống Sanh dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Khuất Diễn Trọng,"Chó là bạn của con người, nuôi nó cuộc sống của anh sẽ không bao giờ còn cô đơn nữa!

Chú cún đáng yêu như vậy, mỗi ngày gặp nó tâm trạng anh sẽ tốt lên."

Nói tới đây, Tống Sanh phát hiện bản thân thật giống quảng cáo, hơn nữa còn thành thục hơn bọn họ. Nhìn Khuất Diễn Trọng trước mặt không nói lời nào, cô không khỏi ảo não, cô nói một đống, người ta một câu cũng không đáp lại sao?

Nghĩ tới việc giáo sư Khuất từng giúp đỡ mình, Tống Sanh nghĩ vẫn là đừng làm người ta ghét bỏ, cho nên ho khan một tiếng, lại nói:

"Chắc giáo sư Khuất không rảnh nuôi chó, vậy tôi ở đây chờ tiếp, không quấy rầy anh nữa, anh mau lên nhà nấu cơm đi."

Ai ngờ Khuất Diễn Trọng không chỉ không đi, còn nói:

"Chung cư không cho nuôi thú cưng."

Tống Sanh như bừng tỉnh:

"Thì ra là vậy, tôi nói mà, sao một người tới hỏi cũng không có chứ? Cảm ơn giáo sư Khuất, tôi tới nơi khác thử xem."

Cô cẩn thận ôm thùng giấy đi xuống bậc thang, lại nghe Khuất Diễn Trọng lần nữa lên tiếng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!