Chương 65: (Vô Đề)

Kẻ giết người.

Ba năm không tới, cô nhi viện Ánh mặt trời cũng không có bao nhiêu thay đổi. Khuất Diễn Trọng xuống xe đi vào bên trong, đụng phải viện trưởng Diêu Phương đang định ra ngoài.

Gặp người đàn ông trước mặt, viện trưởng Diêu Phương hoảng sợ, sau đó liền vui mừng, vội vàng tiến lên đánh giá Khuất Diễn Trọng một lần, cao hứng nói:

"Tiên sinh, anh tới rồi! Không sao thì tốt, không sao thì tốt! Anh vào trong thăm bọn nhỏ đi, chúng đều tốt, đều rất ngoan, mấy đứa lớn đã ra ngoài đi làm, còn thường xuyên trở về chăm sóc mấy đứa nhỏ hơn."

"Viện trưởng, không phải nói đi mua đồ ăn sao? Sao lại trở về rồi? Tiên sinh này là..." Một đứa nhỏ ôm cái xẻng đi tới, tò mò nhìn Khuất Diễn Trọng.

Viện trưởng Diêu Phương từ ái sờ đầu đứa bé kia:

"Đây là Khuất tiên sinh trước đây cô kể với mấy đứa." Sau bà lại giới thiệu cho Khuất Diễn Trọng biết,

"Tiên sinh hẳn không quen đứa nhỏ này, hai năm trước nó được Sanh Sanh đưa tới."

Biểu tình trên gương mặt Khuất Diễn Trọng không hề thay đổi, nhưng Diêu Phương bỗng nhớ tới gì đó, lập tức dừng câu chuyện, lại mất tự nhiên thay đổi chủ đề:

"Đúng rồi, bọn nhỏ đều đang chờ tiên sinh, hiện tại đa phần đều đang ở trong phòng."

Bà vỗ vai đứa nhỏ ngây thơ kia, kêu nó rời đi trước.

"Tôi tới tìm An An, hỏi con bé chút chuyện." Khuất Diễn Trọng đưa mắt nhìn đứa trẻ đi vào vườn rau, nói thẳng.

Viện trưởng Diêu Phương nhịn không được mà thở dài, tựa hồ sớm biết anh sẽ nói vậy, gật đầu: "Đứa nhỏ An An kia số thật khổ.

Tiên sinh, hướng này, tôi dẫn tiên sinh đi gặp An An.

Lầu hai bên phải, căn phòng có ánh sáng tốt nhất, bố trí bên trong vô cùng ấm áp, một cô bé an tĩnh cúi đầu ngồi chơi búp bê. Viện trưởng Diêu Phương đi qua chào hỏi cô bé, thân mật sờ đầu, nhưng An An một chút phản ứng cũng không có.

Viện trưởng Diêu Phương sớm đã nhìn quen cảnh này, vì thế chỉ biết dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Khuất Diễn Trọng.

"Đứa nhỏ này sau khi trải qua chuyện kia... Từ lúc trở về một đứa trẻ bình thường liền biến thành thần trí không rõ, không nói câu nào, cũng không giao tiếp với những người khác, các anh trai chị gái trong viện thay phiên ở chung nhưng cô bé vẫn không có khởi sắc, luôn là bộ dáng này, chúng tôi cũng không biết phải làm sao đây.Vất vả cho viện trưởng, bà đi làm chuyện của mình đi."

Chờ viện trưởng Diêu Phương ra ngoài, Khuất Diễn Trọng đi tới ngồi trước mặt An An. Đây từng là đứa bé nhỏ nhất trong viện, hiện tại đã tám tuổi, khi đó nó thích đeo lấy Tống Sanh nhất, lúc đi du lịch còn quấn lấy anh và cô gọi ba mẹ.

Khuất Diễn Trọng có chút thất thần, anh không lên tiếng, cứ không có phản ứng như vậy. Vai An An đột nhiên run run, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống dính lên con búp bê.

Cô bé ngẩng đầu nhìn Khuất Diễn Trọng, bộ dáng đã không còn ngu dại như lúc trước, rất lâu nó không nói chuyện, thanh âm vốn non nớt có chút khàn khàn.

"Tiên sinh, tiên sinh, chị Sanh Sanh, Đại Vương, chị ấy chết rồi." An An nghẹn ngào, nói năng lộn xộn.

Khuất Diễn Trọng vuốt ve cái nhẫn trên tay, hỏi cô bé:

"Em từng đến hiện trường tử vong của Tống Sanh?"

"Em bị người xấu bắt, chị Sanh Sanh vì cứu em cũng bị bắt theo. Bọn em thiếu chút đã chạy thoát nhưng lại bị bắt trở về, người xấu giết chị Sanh Sanh..." An An nói chuyện đứt quãng, thân mình run rẩy, trong mắt tràn ngập sợ hãi, nhưng cô bé vẫn cố gắng từ từ kể lại sự việc, "Chị Sanh Sanh kêu em ngủ, nói em đừng xem, nhưng em đã nhìn thấy, hắn ta cắt chị Sanh Sanh ra, rất nhiều máu... Rất nhiều, em rất sợ, nhưng chị Sanh Sanh không cho em khóc, kêu em không được nói chuyện, kêu em coi nhưng không biết... Em nghe lời... Chị ấy nói sẽ tới đưa em về... Chỉ là không có... Ưm ưm...Em nói hắn, hắn là ai?

"Khuất Diễn Trọng có trực giác mãnh liệt, cái chết của Tống Sanh không phải do bọn buôn người hung ác kia làm, một nửa thi thể kia của cô rốt cuộc ở đâu, anh nhất định phải biết. An An ra sức lắc đầu, khóc nói:"Em không biết, em không biết, em... Em hình như nghe có người kêu hắn...

Hắn không phải bọn buôn người, đúng không?

"Khuất Diễn Trọng như suy tư, hỏi tiếp."Không phải, trước chỉ có mình hắn, người kia giết chị Sanh Sanh, sau lại có người mang một nửa thi thể của chị ấy và em tới nơi có nhiều kẻ xấu, sau đó được người tới cứu.

Chị Sanh Sanh kêu em giả bộ bất tỉnh, nhưng em nhìn thấy hết, em không dám nói, chị Sanh Sanh cũng không cho em nói... Hu hu, em không dám nói gì cả."

An An khóc tới cả người run rẩy, tay nắm con búp bê đặt trước ngực, đây là món đồ chơi cuối cùng Tống Sanh mua cho nó, sau khi thoát khỏi tay bọn buôn người, cô bé ôm chặt con búp bê này chưa từng buông tay, cũng chưa từng mở miệng.

Thời điểm rời khỏi cô nhi viện, Khuất Diễn Trọng gọi điện cho Bishop.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!