Sau đó Tống Sanh bị thuyết phục nên ngoan ngoãn cuốn gói về nhà chờ người đàn ông của mình ra tù... Chuyện này đương nhiên không có khả năng.
Nghe Khuất Diễn Trọng nói xong, Tống Sanh chớp mắt nhìn xung quanh, mỗi phòng đều độc lập, nhìn không tới người bên cạnh, ngay cả thanh âm cũng bị ngăn cách.
Cô tựa vào lan can, cười hì hì: Anh hôn em đi.
Khuất Diễn Trọng nghe lời, cách khe hở lan can hôn cô một cái. Tống Sanh che trán cười ha ha:
"Hôn em em cũng không đồng ý, em phải ở chỗ này."
Khuất Diễn Trọng: ...
Cuối cùng Tống Sanh không chịu đi bị người chú ngục trưởng tới kéo về, cũng không biết Tống Sanh đã nói gì với chú Tống, ngày hôm sau Khuất Diễn Trọng lại thấy cô xuất hiện trước mặt mình.
Lúc này cô không chỉ ở bên ngoài, còn cười hì hì mở cửa chui vào, tiến thẳng tới giường nằm trong lòng anh ngủ một giấc.
"Được rồi được rồi, đừng đuổi em đi, ngày mai em về rồi, hôm nay để em ngủ với anh đi, mấy ngày rồi em không ngủ được."
Nghe vậy, Khuất Diễn Trọng chậm rãi vỗ về lưng cô, ôm cô vào lòng. Kỳ thật đêm đó không ai ngủ được, chỉ là hai người không ai nói chuyện.
Ngục giam nằm trên đảo nhỏ, xung quanh là đá ngầm và biển, nửa đêm thủy triều, sóng đánh vào đá ngầm truyền tới thanh âm mơ hồ, lúc lên lúc xuống giống như nhịp tim hai người đang ở cạnh nhau.
Sáng hôm nay, Tống Sanh vô cùng bình tĩnh tạm biệt Khuất Diễn Trọng.
Nhưng Khuất Diễn Trọng sai rồi, mới ngày thứ ba, anh lại thấy cô mang theo túi lớn túi nhỏ tới.
"Em về nhà dọn đồ cho anh, nơi này không có gì cả, anh khẳng định cảm thấy không quen. Nè, dao cạo râu của anh, còn cả quần lót anh thích nhất em đều mang tới, còn đây là canh hầm gà em làm, còn nóng đấy, mau uống đi."
Tông Sanh đưa đồ cho Khuất Diễn Trọng, sau đó cười hì hì nhìn anh ăn canh.
Khuất Diễn Trọng mặt không biểu tình uống hết một chén, liền nghe Tống Sanh nói: "Chú không cho em ở đây, em nói không cần ở, mỗi ngày chỉ cần nhìn anh một chút là được, nhưng chú vẫn không chịu, sau đó em khóc lóc la lối mãi chú mới miễn cưỡng đồng ý ba ngày cho em tới một lần.
Manh Manh, anh có cần gì không, lần sau em giúp anh mang tới, yên tâm, đây là địa bàn của em, anh không cần lo gì cả.Một chuyến đi tới đi lui mất bao lâu?
"Khuất Diễn Trọng đột nhiên mở miệng hỏi."Chỉ mất mười mấy tiếng." Tống Sanh không để ý mà trả lời, lại lấy thêm canh cho anh. Khuất Diễn Trọng yên lặng, không nói nữa.
Sau đó, đúng như lời Tống Sanh, cách ba ngày, cô đều từ thành phố S tới thăm anh, còn mang theo đống đồ, la lối khóc lóc, lải nhải cả ngày.
Cô kể về công việc của mình, nói cô vừa quen bạn mới, nói gần đây học làm được món mới liền nấu cho anh ăn, còn nói đám trẻ khó chiều ở cô nhi viện Ánh mặt trời cuối cùng cũng chịu thuần phục cô, nói gần đây cô nhặt được một đứa trẻ liền đưa tới đó, đại gia đình lại có thêm một người, nói ông bác dưới lầu tặng cho cô con chó, cô liền đem nó tới cô nhi viện, bọn trẻ đặc biệt thích.
Một ngày rồi một ngày, buổi tối cùng anh ngủ trên chiếc giường nhỏ bé, hôm sau đều cười ha ha rời đi, từ lần đó, Khuất Diễn Trọng chưa từng thấy cô không vui, cô tươi cười tới, tươi cười đi, nghiễm nhiên không coi nơi này là trại giam.
Khuất Diễn Trọng đã từng cảm thấy cô đang miễn cưỡng chính mình, nhưng Tống Sanh lại lắc đầu nói anh biết, đây chính là sự thỏa mãn của cô.
Chỉ cần anh không vĩnh viễn rời bỏ cô, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, cho dù mấy lần thiếu chút bị ngăn cách âm dương Tống Sanh vẫn cảm thấy vô cùng may mắn.
Suốt một năm, gió tuyết không thể ngăn trở, cho dù thời tiết ác liệt thế nào, hoặc là cô ở bên ngoài bận rộn ra sao, hẹn ước ba ngày Tống Sanh đều chưa từng bỏ lỡ.
Đảo K trên biển, mỗi lần tới đều phải ngồi thuyền, có rất nhiều lần Khuất Diễn Trọng ngồi trong phòng giam xuyên qua cửa sổ nho nhỏ nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, nghe tiếng sóng biển cuồn cuộn, thầm nghĩ có lẽ lần này Tống Sanh không tới được, nhưng ngay giây đó liền thấy một cô gái đầu ướt dầm dề chào hỏi anh, nói một câu: Em về rồi.
Thật giống như nơi này mới là gia đình ấm áp của bọn họ.
"Anh ở chỗ này, nơi này còn không phải là nhà sao? Thời tiết cho dù có khốc liệt cũng phải về nhà mà, bằng không anh sẽ lo lắng."
Thay quần áo, Tống Sanh liền ngồi bên mép giường đưa khăn lông cho Khuất Diễn Trọng,
"Được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau lau khô tóc cho em đi, gió bên ngoài thiếu chút khiến em chết lạnh rồi, anh có lạnh hay không? Lần sau em mang thêm chăn bông cho anh nhé?"
Vô số đề tài đều bị dời đi như thế. Khuất Diễn Trọng cho rằng bọn họ sẽ mãi như vậy tới ba năm sau, chờ anh có cơ hội quang minh chính đại rời khỏi nơi này, bọn họ sẽ cùng nhau về nhà, nhưng chỉ hai năm sau, Tống Sanh lại đột nhiên không tới nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!