Chương 62: (Vô Đề)

Tống Sanh luôn nghĩ đại mỹ nhân Phương Tạ Nguyệt này là kẻ biến thái, chỉ nhìn thái độ kỳ lạ của bà ta đối với Manh Manh nhà mình, cô liền đoán được đôi chút, nhưng cô thật không ngờ trên đời lại có người mẹ biến thái như thế.

"Diễn Trọng rất giống ba nó, ba nó không muốn ở bên mẹ con chúng ta, cho nên mẹ mới biến ông ta thành như vậy, nhưng thì ra Diễn Trọng luôn ngoan ngoãn nghe lời cũng không muốn ở cạnh người mẹ đáng thương của mình, cho nên con nói xem mẹ có nên biến dạy dỗ đứa con kia không?"

Giọng nói của Phương Tạ Nguyệt vô cùng mềm nhẹ, trên miệng luôn treo nụ cười, ngón tay trắng nõn thon dài vuốt ve đầu người trước ngực. Bà là một mỹ nhân, đặc biệt là lúc cười đôi mắt càng sâu thẳm, dễ dàng khiến người ta chìm đắm vào trong, thứ duy nhất Khuất Diễn Trọng giống bà chính là cặp mắt này. Hiện tại đôi mắt đó nhìn chằm chằm cô nhưng nó không có sự say đắm và ôn nhu của Khuất Diễn Trọng, chỉ có ác ý không thể lường trước.

Tống Sanh đưa mắt nhìn hộp sọ Phương Tạ Nguyệt đang cầm, bỗng nhiên cười nói: "Thì ra là bà giết ba của Diễn Trọng."

Về ba của Khuất Diễn Trọng, Tống Sanh từng ở chỗ Nam Lâu nghe được ít nhiều, dù sao đó cũng là anh trai của mẹ chồng cô ấy. Nghe nói ông ấy cùng tiểu tam chạy ra nước ngoài, tới nay vẫn không có tin tức. Thật không ngờ, ông ấy đã bị mẹ chồng mình xử lý.

Phương Tạ Nguyệt đem hộp sọ dán vào mặt, lẩm bẩm như nói lời yêu: "Ai kêu anh rời bỏ mẹ con bọn em, em yêu anh như vậy, anh sao có thể bỏ em mà đi, vì một con tiện nhân như vậy mà..."

Thanh âm bà ta dần thấp xuống, biểu tình vốn dịu dàng cũng trở nên có chút vặn vẹo, bà bỗng dưng ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên xe lăn, vẫn là vẻ mặt trấn định của Tống Sanh.

Đứng dậy đi từng bước tới gần, Tống Sanh nhìn vào ánh mắt bà ta, cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng lên hết, mỗi một tế bào trên người đều kêu gào nguy hiểm. Cô rất rõ ràng, ác ý của người phụ nữ này đối với cô không chút che dấu, nếu ngay cả người đàn ông mình yêu bà ta cũng có thể ra tay được, vậy một người như cô, kẻ đã cướp đoạt đứa con trai của bà, bà ta đương nhiên cũng có thể giết.

Quả nhiên, Phương Tạ Nguyệt nâng mặt Tống Sanh lên, cắt xuống hai đường, ngữ khí lạnh lẽo: "Diễn Trọng không ngoan có phải vì mày không? Nhất định là mày, mày giống hệt con tiện nhân năm đó câu dẫn chồng tao. Nếu đã vậy, tao sẽ dùng phương pháp năm đó biến mày thành đồ ăn."

Nói tới đây, bà ta trở nên cao hứng, nhảy nhót mà nói: "Đúng vậy, Diễn Trọng lúc nhỏ thích nhất đồ ăn tao làm, nó lâu rồi không tới đây, nhưng một đứa trẻ thông minh như vậy khẳng định sẽ rất nhanh tìm tới, chờ nó tìm tới, tao sẽ dùng người nó thích chiêu đãi nó, nó nhất định sẽ rất vui vẻ! Thời gian không còn nhiều lắm, xem ra chúng ta nên bắt đầu rồi."

Ngoài mặt Tống Sanh vẫn không để lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại bỗng nhiên rét run.

Không biết Phương Tạ Nguyệt đã cho cô ăn cái gì, hiện tại cả người cô mềm như bãi bùn lầy, một chút sức lực cũng không có, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng ngồi trên xe lăn, đừng nói là chạy trốn, ngay cả chút cử động cô cũng không làm được. Xem ý của bà ta, hiện tại cô đúng là trở thành miếng thịt, nói không chừng sẽ lập tức biến thành thịt nấu trong nồi.

Tống Sanh nhìn bàn ăn, lại trơ mắt nhìn Phương Tạ Nguyệt lấy ra một rương đựng dụng cụ cắt gọt, nỗ lực nửa ngày cũng chỉ có thể giật giật ngón tay, tuy lòng cô lớn, nhưng hiện tại cũng buồn rầu.

Trên thực tế Tống Sanh đã từng trải qua nguy hiểm đối diện với sống chết như vậy, nghề cảnh sát của cô không phải trò đùa, hơn nữa lần trước thiếu chút đã bị đất đá chôn vùi, cô tự nhận tinh thần mình vững vàng, nhưng hiện tại nhìn con dao lóe sáng ngày càng gần kia, trong lòng cảm thấy vô cùng bức bối.

Cô suy nghĩ, nếu người này thật sự biến cô thành bàn đồ ăn để chiêu đãi người đàn ông nhà mình, anh ấy nói không chừng sẽ phát điên mất! Ngẫm lại khi đó anh rất có khả năng cũng xuất hiện biểu tình này, Tống Sanh cảm thấy bản thân không thể an tâm.

Vất vả lắm mới từ bác sĩ tâm lý kỳ kỳ quái quái đó mà hồi phục tâm lý, mắt thấy anh ấy có thể thoát khỏi bóng ma, nhưng cảm giác thất bại trong gang tấc, thật mẹ nó, đồ phá hoại. Tống Sanh nhịn không được mà mắng câu thô tục trong lòng.

Quần áo bị cởi bỏ, lộ ra bụng, nơi đó còn có vết sẹo khép lại không lâu. Phương Tạ Nguyệt duỗi tay sờ sờ, lại dùng dao nhỏ đo đạc, nhìn dáng vẻ hình như chuẩn bị từ chỗ đó xuống tay. Tống Sanh nổi hết da gà, mắt nhìn con dao ngày càng tới gần, cô nhịn không được mà mở miệng di dời lực chú ý của Phương Tạ Nguyệt.

"Bà nói năm đó ba của Diễn Trọng có tình nhân bên ngoài, cho nên bà giết ông ấy? Nhưng tôi nghe nói tiểu tam và đứa con kia cũng biết mất, họ cũng do bà giết sao?" Kỳ thật Tống Sanh đã đoán ra tại sao ba Khuất Diễn Trọng và hai người kia biến mất, nhưng hiện tại trong khoảng thời gian ngắn không tìm được đề tài, cô chỉ đành giả ngu hỏi. Còn nữa, nhìn bộ dáng của Phương Tạ Nguyệt, phỏng chừng bà ta rất vui vẻ khi nhắc tới chuyện này, chỉ sợ trong lòng rất muốn chia sẻ với người khác.

Phương Tạ Nguyệt dừng động tác, cười cười: "Con hư, con muốn kéo dài thời gian. Nhưng không sao, con đã muốn biết thì mẹ sẽ nói. Đương nhiên để không kéo dài thời gian, mẹ một bên kể con nghe, một bên nấu ăn, mẹ đảm bảo trước khi con chết sẽ kể xong câu chuyện."

Tống Sanh khịt mũi, nói chuyện với kẻ ác nhiều làm gì chứ?

"Tiện nhân kia nhỏ hơn mẹ một tuổi, mẹ cũng từ nơi này bắt đầu tách rời ả ta. Khi đó ả ta cũng không mất đi ý thức, mẹ chỉ gây tê, để ả ta biết mình sắp phải đối diện với cái chết."

Theo thanh âm mềm nhẹ của Phương Tạ Nguyệt, bụng Tống Sanh truyền tới đau đớn, đưa mắt nhìn xuống, thấy bên dưới đã có vết cắt, máu tươi róc rách chảy ra.

Nhoáng cái, Phương Tạ Nguyệt lại kể về đứa con riêng kia: "Thịt của tiểu tiện nhân quá già, đứa nhỏ kia thì rất mềm, dù sao nó vẫn còn nhỏ. Đúng rồi, chồng mẹ còn cảm thấy hương vị không tồi, dù sao khi đó anh ấy vẫn chưa lật mặt hoàn toàn với mẹ, có điều khi ah ấy biết đó là thịt của người mình yêu thương và đứa nghiệt chủng kia, sắc mặt anh ấy liền trắng bệch."

Có lẽ cảm thấy buồn cười, Phương Tạ Nguyệt vui vẻ cười hai tiếng.

Tống Sanh muốn nôn ra, nhưng lại bị động tĩnh bên ngoài hấp dẫn sự chú ý. Cửa lớn bị đẩy mạnh, ngay sau đó là chuỗi bước chân vội vàng mà trầm trọng.

Tống Sanh cố hết sức đưa mắt nhìn, Phương Tạ Nguyệt thở dài, tiếc nuối nói: "Xem ra động tác của mẹ quá chậm, không thể cho Diễn Trọng một bất ngờ." Cầm dao dính đầy máu đặt trên cổ Tống Sanh, bà ta vừa nhấc mắt liền đối diện với Khuất Diễn Trọng.

Khuất Diễn Trọng tới rất vội vàng, mồ hôi trên trán đã dính ướt mái tóc, anh thở hổn hển nhìn Phương Tạ Nguyệt đang cười cười, ánh mắt dừng trên bụng Tống Sanh, nhìn máu nơi đó cùng con dao đang kề trên cổ, trong mắt giống như xuất hiện gió lốc.

Anh vội vàng về nhà, lại phát hiện Tống Sanh vẫn chưa về, liên hệ khắp nơi đều không tìm thấy cô, lại nhận tin từ Bishop nói trợ lý bảo vệ Tống Sanh là người của Phương Tuy Dương, trong lòng lập tức tràn ngập sợ hãi. Không ai rõ Phương Tuy Dương hơn anh, ông ta lựa chọn cái chết nhưng chắc chắn sẽ có hậu chiêu, ông ta không bỏ qua kẻ phản bội mình, mà điều ông ta làm chắc chắn là khiến anh hối hận thống khổ.

"Buông cô ấy ra, người bên ngoài đã bị tôi khống chế, Phương Tạ Nguyệt, nếu bà còn muốn sống, tôi khuyên bà mau buông tay."

Phương Tạ Nguyệt kiêu ngạo nhìn anh: "Diễn Trọng, con giết cậu mình rồi? Đúng là đứa trẻ thông minh, không hổ là người nhà họ Phương chung ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!