Chương 32: (Vô Đề)

Tôi chưa từng ngờ rằng hành động của mình lại nhanh như thế!

"Anh Lưu, làm gì đấy?"

"Sửa đống tài liệu rồi nhập kho, cứ để vậy thì không dùng được."

"Vậy để em, dù sao em cũng không có gì làm, anh Lưu không phải còn bản báo cáo chưa viết sao?"

"Vậy cảm ơn Tiểu Sanh."

Không có gì. Tống Sanh vui vẻ nhận đống văn kiện lớn, trở về vị trí bắt đầu nghiêm túc sửa sang.

Nói là cảnh sát, nhưng thực chất cô xem như một

"nhân viên ngoài biên chế" không hơn không nhét. Nhờ quan hệ của ông nội mà được nhét vào đây, cấp trên đương nhiên không yêu cầu cô làm cái gì, nói đúng hơn là người lớn nhà cô không hi vọng cô vất vả, lại không gạt bỏ được suy nghĩ muốn tới cục cảnh sát của cô, cho nên mới qua loa có lệ để cô tới nơi này, đồng thời bắt anh trai Tống Ly Nguyên không cho cô tham gia những chuyện vừa mệt vừa nguy hiểm.

Vì thế, trên cơ bản Tống Sanh chỉ là chân sai vặt.

Không đúng, cô so với chân sai vặt còn nhàn nhã hơn, nếu không phải bản thân hay chủ động giúp đỡ người khác, vậy trên cơ bản mỗi ngày cô đều ngồi ngây ngốc một chỗ, cũng không có ai đi quản cô.

Có điều, người trong cục đều biết Tống Sanh là cô gái nhiệt tình, công việc của ai quá nhiều không lo hết đều được cô hỗ trợ, có lẽ vì chủ động làm việc, cho nên quan hệ giữa cô với các đồng nghiệp đều rất tốt.

Loại chuyện chủ động giúp sửa sang văn kiện này cô đã làm vô số lần, người khác cho dù có thấy cũng không trách mắng.

Lần này, tư liệu là ít ảnh chụp, đều là những thứ gọi là án tử bị treo.

Không phải tất cả án mạng đều có thể tra được hung thủ, ví dụ như vụ này đã xảy ra từ lâu nhưng hiện vẫn chưa có tin tức, cảnh sát lại không thể bỏ mặc, cho nên chỉ đành tạm thời cất đi, có lẽ sau này tìm được manh mối, tới lúc đó có thể lấy ra.

Có điều mấy vụ án này sau khi bị cất đi đều bị xem là án treo.

Hiệu suất phá án không phải lúc nào cũng cao, cho nên có những vụ án không giải quyết được cũng rất bình thường.

Tống Sanh nhìn một phần trong tập tư liệu trên tay, cái này là án kiện về thi thể bị người ta phát hiện mấy tháng trước, người chết tên Nghiêm Dịch, cùng mới người bị phanh thây tìm được ở cống thoát nước đã từng quen biết.

Chỉ là hiện tại, sẽ không còn ai phát hiện.

Tống Sanh bỗng nhiên cười cười, đem phần văn kiện này nhét xuống dưới cùng, sau đó một mình ôm tới nhà kho, chất đống lên kệ lớn kệ bé ở tận cùng bên trong.

Hoàn thành công việc, cô phủi tay đi tìm Phương Tĩnh, quả nhiên đối phương đang ở phòng nghiệm thi.

Tống Sanh không quấy rầy cô ấy, chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn. Chờ cô làm xong chuyện trên tay, Tống Sanh liền cười ha hả đi qua, tò mò hỏi:

"Chị Phương Tĩnh, thi thể này sao vậy?"

Phương Tĩnh người vừa lật qua lật lại đống thịt nát nhiễm đầy máu trên thi thể qua ghế ngồi, từ trong ngăn kéo lấy ra miếng khô bò xé sợi bỏ vào miệng, biểu cảm như bình thường mà nói: "Hoặc là gặp tên biến thái hung tàn, hoặc là gặp kẻ có thâm cừu đại hận với mình.

Haizz, ngoại trừ đầu bị băm nát, xương cốt bị nghiền thành bột, những phần khác còn chưa tìm được. Đầu bị cắt làm đôi, não nằm rải rác trong mương thối, trông như bị dao phay chặt, chị đoán hung thủ khẳng định là một tên giết heo.

"Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phương Tĩnh, Tống Sanh cười hỏi tiếp:"Có manh mối gì về hung thủ không?Đội trưởng đang dẫn người tìm kiếm manh mối khắp nơi, xem tên Lưu Giang Ba này sau khi ra tù tiếp xúc với ai, trước khi vào tù có kẻ thù hay không.

Đội trưởng còn nhờ em họ của em tìm tư liệu, trước mắt vẫn chưa có tin tức chính xác, chỉ biết thằng nhóc này là thành phần cặn bã của xã hội, lý lịch làm đủ chuyện xấu.

"Nói xong, Phương Tĩnh buông tay, nhìn bộ dáng cười ha hả của Tống Sanh mà cảm thấy kỳ lạ:"Trước đây mỗi lần có án mạng em đều rất tích cực đòi đội trưởng dẫn em theo, nói là cho em thêm linh cảm viết tiểu thuyết, biết thêm kiến thức, sao lần này không theo?

"Tống Sanh nhướng mày, lấy di động trong túi ra, hôn một cái lên ảnh nền hình Khuất Diễn Trọng:"Hiện tại em không còn là chó độc thân, sao có thể giống trước kia?

Hiện tại em chỉ chờ giờ tan làm rồi đi tìm Manh Manh cùng ngủ.Đồ cuồng ân ái, chết đi!

"Tống Sanh bị đuổi ra ngoài, trước khi rời đi, cô thoáng nhìn qua thi thể của Lưu Giang Ba hoàn toàn đã bị thay đổi. Men theo hành lang về văn phòng, cô nghi hoặc mà nhẹ giọng lầm bầm:"Nghiêm Dịch, Lưu Giang Ba, người còn lại ở đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!