Người này là ai?
"Tống Sanh, em phát hỏa."
Tống Sanh vừa vào văn phòng liền nghe một câu này của Phương Tĩnh, miếng bánh bao trong miệng thiếu chút đã nghẹn lại. Trong đầu lập tức nghĩ tới giáo sư Khuất, không lẽ hôm qua mới ngủ với giáo sư Khuất, hôm nay liền bị phát hiện sao?
Phương Tĩnh không biết cô suy nghĩ cái gì, chỉ chỉ màn hình máy tính trước mắt, trêu đùa: "Mỗi ngày rời giường đều thấy chuyện tốt em lại, lần này còn bị quay lại."
A, thì ra không phải chuyện với giáo sư Khuất. Tống Sanh há miệng nhét miếng bánh vào trong, sau đó đi tới cạnh Phương Tĩnh xem. Đó là một video được đăng trên mạng hôm qua, lượt xem và bình luận đều rất cao. Lại coi nội dung, Tống Sanh vừa thấy liền nghĩ tới chuyện xảy ra lúc cô ra ngoài mua đồ hôm qua.
Trong video là một người phụ nữ trung niên đang đi trên đường, phía sau có kẻ đột nhiên xông tới giật túi bà ấy, bên cạnh còn có người lái motor tiếp ứng. Đây là vụ cướp rất bình thường, người đi đường những lúc thiếu cảnh giác, đặc biệt là nữ, thường sẽ trở thành mục tiêu của những kẻ này.
Người phụ nữ trung niên phản ứng rất nhanh, sống chết giữ cái túi không buông, nhưng bị tên đàn ông kia đánh mấy cái liền bỏ cuộc. Mắt thấy tên cướp ngang nhiên lên xe mà đi, lúc này một thân ảnh mạnh mẽ vọt tới, trong tay cầm gậy gộc đánh lên xe, sau đó xe máy quay cuồng mấy cái, hai tên bên trên bị quăng ngã thật xa, không thể nhúc nhích.
Người lao tới chính là Tống Sanh, khi đó bắt gặp chuyện này, đồ trên tay cô đều vứt hết, vừa lúc bên cạnh trên lan can có côn sắt bị hư, cô liền rút ra xông tới, nhắm chuẩn thời cơ mà ra tay. Hai tên cướp kia đúng là xui xẻo, khi ấy phải đưa vào bệnh viện liền.
Những người quen biết cô như Nam Lâu và Phương Tĩnh đều biết, cô thích quản mấy việc này, cách hai ngày lại có một chuyện, từ cướp bóc lừa bán trẻ con tới mấy tên ăn trộm ở nơi công cộng, cô không có cách nào làm như không thấy. Tống Sanh là người thần kỳ, Phương Tĩnh từng nói như vậy. Phương Tĩnh cao quý lạnh lùng ít bạn, có thể nhanh chóng thân với Tống Sanh, ngoại trừ tính cách rộng rãi của cô, nguyên nhân chính chính là thuộc tính thần kỳ này.
Người không có năng lực sẽ lựa chọn chỉ lo cho thân mình!
"Em cứ phát hỏa như vậy, nói không chừng sẽ có người muốn tới đưa cờ thường, có muốn phát biểu cảm nghĩ gì không?" Phương Tĩnh trêu.
"Đầu tiên em xin cảm ơn cảm ơn người nhà của mình, là bọn họ..."
Thấy Tống Sanh thật đúng là nghiêm trang phát biểu cảm nghĩ, Phương Tĩnh liền bật cười, bắt lấy vai cô: "Nói em béo em thật cho mình bị suyễn à? Chị nói này, video cứ để như thế thật sự không sao chứ?"
"Không sao, người quay đứng khá xa, hình ảnh cũng không rõ, không phải người quen hẳn sẽ không phát hiện. Nếu thật sự lộ mặt, không cần em lên tiếng, em họ nhà em sẽ tự động ra tay, không phải nó ở cục an toàn quản mấy cái này sao?" Tống Sanh bày vẻ mặt không quan tâm mà xua tay, việc này đối với cô không có gì quan trọng, so với chuyện làm thế nào để dọn đồ vào nhà giáo sư Khuất, sau đó chính thức cùng anh sống chung không đáng là gì.
"Sao lại đột nhiên cười xuân tâm nhộn nhạo như vậy?" Vừa rồi Phương Tĩnh còn cảm thán Tống sanh thật quyền thế giống trong tiểu thuyết, nhưng nhìn nha đầu này nhìn chằm chằm vào hư không không biết đang suy nghĩ cái gì, bộ dáng cười chảy nước miếng khiến cô nhịn không được mà hỏi.
Tống Sanh ho khan hai tiếng, có tật giật mình nhìn ra cửa, sau đó thần thần bí bí kề sát tai Phương Tĩnh, nói: "Chị Phương Tĩnh, hôm qua em ngủ với giáo sư Khuất, thật sự là cái chuyện ngủ chung đấy" Chuyện này tuy muốn tự gạt chỉ có chính mình biết, nhưng cô lại nhịn không được muốn chia sẻ với mọi người, thật đáng buồn.
Nói tới đây, Tống Sanh lại bổ sung một câu: "Ngủ không chỉ một lần.
"Ngủ nằm mơ hả?" Phương Tĩnh nhún vai, cầm con chuột tắt trang web, bày ra biểu tình không tin Tống Sanh, "Em mà muốn ngủ với giáo sư Khuất thì ít nhất phải mấy năm sau, người có thể khiến giáo sư Khuất cao lãnh dễ dàng cùng đi ngủ chính là thiên đại kỳ văn đấy, lúc chị còn học ở trường y, các nữ sinh đều cảm thấy giáo sư Khuất thuộc hệ cấm dục, tuyệt đối là xử nam vạn năm, nhìn thói ở sạch nghiêm trọng như vậy của, chuyện có thể làm thầy ấy cương cứng thật đáng nghi ngờ."
"Ừ, rất cứng, đặc biệt cứng đấy."
Phương Tĩnh quay đầu nhìn cô, từ trên xuống dưới quan sát một lần: "Em có mộng xuân hả? Nhộn nhạo như vậy."
Thấy Phương Tĩnh vẫn không tin, Tống Sanh lộ vẻ không vui, lập tức kéo vạt áo, để lộ hai dấu hôn bên trong: "Đây, thật sự đã ngủ chung, hôm qua cả ngày em đều ở nhà anh ấy, anh ấy còn nấu cơm cho em ăn."
Phương Tĩnh cả buổi không nói chuyện, qua một lúc lâu đột nhiên nhảy lên, cái ly trên bàn cũng bị cô đánh nghiêng, dùng vẻ mặt "không thể lý giải xã hội này" nhìn cô gái trước mặt, nắm chặt hai tay, kích động tới hét lên.
"Trời ạ, trời ạ, thật sao, giáo sư Khuất chịu ngủ với em? Là giáo sư Khuất kia đúng không? Là giáo sư Khuất khó gặm thịt nhất trên đời đó hả? Tống Sanh, vận em đúng là dậm cứt chó, kẻ sĩ ba ngày không gặp em đã dẹp xong một ngọn núi lớn, em không phải hạ thuốc thầy ấy đấy chứ?"
Tống Sanh nhìn vẻ hoảng loạn tới sắp ngất đi của Phương Tĩnh, ý cười trên mặt càng thêm chói mắt: "Em là dùng mị lực của mình để thu phục Manh Manh nhà em..."
Phương Tĩnh lập tức ngừng lại bộ dáng của mình, sắc mặt quái dị nhìn cô: "Em gọi giáo sư là Manh Manh, giáo sư Khuất nhà em có biết không?"
"Biết chứ, anh ấy đồng ý rồi." Tống Sanh hất tóc. Nói tới Khuất Diễn Trọng, cả người cô giống như phát quang.
Phương Tĩnh quả thật bị ánh sáng trên người cô làm mù mắt, hai tay che ngực mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái thế giới vô tình này không bao giờ tốt lên được."
"Ha ha ha..."
"Mau kể chị nghe, lúc nào thì cùng giáo sư Khuất làm chuyện đó, có phải thầy ấy vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng rồi nói "Muốn thì tự mình động" đúng không?"
"Chị Phương Tĩnh, chị có phải xem quá nhiều ngôn tình rồi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!