Chương 98: Ngoại truyện 8: Hoàng hôn cuối cùng bên cây hồng già

Sang đến tháng thứ tám, Châu Thanh chính thức được nghỉ thai sản ở nhà.

Vốn tưởng khi cô đã ở nhà, có thể hạn chế đi lại, Lục Hoài Nam sẽ an tâm hơn.

Thực tế trái ngược hoàn toàn, nỗi lo lắng trong anh tăng thêm gấp bội.

Lục Hoài Nam dậy rất sớm từ buổi sáng, chuẩn bị chu đáo thức ăn sáng và trưa cho Châu Thanh, sau đó mới đi làm.

Vài tiếng sau khi tới văn phòng, anh có nhắn tin hỏi cô đã thức dậy, đã ăn sáng chưa, nhưng chẳng có một tin nào được xem cả.

Định bụng rằng cả đêm thức trắng vì con đạp không ngủ được nên Lục Hoài Nam để cô ngủ thêm lát nữa.

Nhưng rồi cuối cùng khi tan làm trở về, anh mới kinh ngạc khi thấy bữa sáng đã vơi đi một nửa, và bữa trưa vẫn còn nguyên vẹn

Lục Hoài Nam mở cửa phòng, sắc mặt không mấy vui vẻ khi thấy Châu Thanh đang gác chân lên tường, tay cầm điện thoại xem phim.

Châu Thanh nghe tiếng động mới dời tầm nhìn, nhân tiện cũng hỏi: "Anh về sớm thế?"

Lục Hoài Nam dừng chân trước giường, nghiêm giọng như thể không hài lòng: "Từ sáng đến giờ em ăn gì rồi?"

"Ăn đồ anh để trong bếp đấy."

"Em chỉ ăn mỗi bữa sáng, hơn nữa chỉ ăn có một nửa."

"Tại em no."

"Ăn có một chút mà no?"

"Hồi đêm em ăn cả chảo mỳ thịt bò anh xào còn gì? Bụng đâu mà ăn nữa?"

Châu Thanh lúc này mới để ý đến bầu không khí âm u vây kín mình, cô hạ điện thoại xuống, nở một nụ cười mà cô cho là có thể làm dịu anh: "Anh nhìn em như thế cũng không có tác dụng gì đâu."

Chưa hết, Châu Thanh đứng trên giường, hơi cúi xuống trêu chọc Lục Hoài Nam: "Em biết anh yêu em mà, nên anh không thể giận em, đúng không?"

"…"

Phải, Lục Hoài Nam không thể giận cô.

Nói cho đúng là không giận nổi.

***n

Tiết trời tháng 9 vô cùng thơ mộng, đối với Châu Thanh, đây có lẽ là tháng cô yêu nhất.

Không khí se se lạnh, sắc trời trong xanh đầy áng mây trắng.

Trong sân vườn nhà cô, ngoại trừ thảm cỏ xanh mươn mướt, tất cả những loại cây khác, hầu hết đều đã chuyển sang sắc cam, vàng, đỏ.

Hơn hết, đây cũng là tháng mà hai cục bột bé nhỏ của cô chào đời.

Hai đứa nhóc qua chín tháng mười ngày vẫn chưa có dấu hiệu muốn ra ngoài, khiến cho Lục Hoài Nam càng thêm bất an.

Một suy nghĩ hài hước nảy lên trong đầu anh: để càng lâu con càng lớn, càng khó sinh, vợ anh càng khổ.

Vậy nên trong một buổi sáng nọ, Châu Thanh trong lúc đang xem phim thì đột nhiên nhăn mặt.

Lục Hoài Nam đột ngột đứng dậy, gấp rút nói: "Em đau à? Chắc là sắp sinh rồi, chuẩn bị đến bệnh viện."

Châu Thanh mím môi nhịn cười: "Không, em đang xem phim."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!