Châu Thanh mất cả một ngày để suy nghĩ xem có cách nào khiến Tạ Chính Khanh có thể cư xử thoải mái hơn không. Mãi đến lúc anh hai đến, cô mới nảy ra được một sáng kiến.
Muốn cho một người đang day dứt vì sai lầm của mình thì cách duy nhất để chữa lành họ, đó là cho họ có cơ hội được bù đắp.
"Anh hai."
Tạ Chính Khanh đang cắt hoa quả thì ngừng một chốc, "Anh nghe đây."
"Bình thường buổi sáng anh đưa chị Yên với hai đứa nhóc đi học, sau đó mới đến bệnh viện à?"
"Không," Tạ Chính Khanh lắc đầu, "Yên thuận đường hơn anh, nên buổi sáng chị đưa hai đứa đi học. Anh ở nhà dọn dẹp một chút, khoảng gần nửa tiếng sau mới đi làm."
"Vậy… anh vào làm lúc 7 giờ 30 ạ?"
"Ừ."
"Buổi chiều thì sao?"
"Buổi chiều thì 3 giờ anh về, rồi qua phòng khám luôn." Tạ Chính Khanh gọt trái cây, chậm rãi hỏi: "Sao thế?"
Thấy Châu Thanh mãi phồng má suy ngẫm, Tạ Chính Khanh đột nhiên thấy có chút buồn cười.
Đa số thói quen của Châu Thanh vẫn giống như ngày bé, phồng má cũng vậy, nổi nóng khi bị phá giấc ngủ cũng vậy, ăn chậm cũng thế.
"Có gì thì nói với anh, anh vẫn đang nghe đây."
Châu Thanh lén nhìn về Lục Hoài Nam, anh đang chăm chú làm việc với chiếc laptop.
Cô có chút lo về thái độ của anh đối với những điều mình sắp nói, vậy nên cố ý nhỏ tiếng với Tạ Chính Khanh: "Em định tuần tới sẽ đi làm lại…"
"Em… muốn nhờ anh đưa em đến cơ quan trong tuần đầu, em sợ nằm lâu quá nên lái xe bị lạ."
Châu Thanh vẫn luôn âm thầm quan sát từng biểu cảm của Tạ Chính Khanh, vì là lần đầu nhờ vả anh hai, nên thú thật cô rất ngại.
"Nhưng giờ tan ca của em và anh không giống nhau, có nhiều hôm địa điểm tan ca của em là hiện trường vụ án, nên thôi vậy ạ."
"Không được!" Tạ Chính Khanh lập tức phản đối, trong ngữ điệu lắng đọng một thứ cảm xúc phấn khởi, "Em mới hôn mê dậy, chân tay còn yếu, lái xe một mình rất nguy hiểm. Tuần sau, cả mấy tuần tới nữa, anh sẽ đưa em đi làm, lúc nào tan làm thì em gọi cho anh, anh sẽ lập tức đến đón."
"Cái quái gì? Em đòi đi làm liền à nhóc?"
Thanh âm của Lục Hoài Nam đột ngột vang lên, còn mang theo mùi thuốc súng tương đối nồng nặc, khiến Châu Thanh chỉ dám rón rén gật đầu.
Lục Hoài Nam cao giọng: "Anh không cho phép."
"Tại sao? Em khỏe rồi mà."
"Khỏe cái gì mà khỏe? Em có tin bây giờ em đặt chân ra đường một cái là gió cuốn bay em liền không?"
Thời tiết cuối xuân thường nổi gió lớn, nhưng đến mức bay cả cô thì khả năng anh đang cố ý phóng đại vấn đề lên.
"Tóm lại, anh không cho phép!"
"Vậy đến khi nào em mới được đi làm chứ? Ngồi một chỗ chán lắm, em không chịu được!"
"Ít nhất là một tháng sau."
Một tháng Châu Thanh hôn mê, không những không tăng được ít thịt nào, thậm chí còn bị sụt đi.
Anh sẽ dùng một tháng tiếp theo để vỗ béo cô, lúc đó mới yên tâm thả cô về với công việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!