Anh rất muốn câm nín trước câu hỏi của cô, nhưng nhìn thấy cô đang tròn mắt mong chờ câu trả lời từ mình. Anh đáp lại.
– Thế tôi không hút nữa.
– Ngoan ngoan. Hút thuốc không tốt cho người già như chú đâu ạ.
Cô vừa cười vừa vuốt ve cằm Lục Hoài Nam, rồi quay thản nhiên trở về phòng ngủ tiếp. Bỏ lại ông chú đang đứng bất động với gương mặt tối sầm, nội tâm chú ta gào thét:
– Châu Thanh, sao em có thể đối xử với chồng sắp cưới của mình như một con cún thế hả?
Dì Trần vừa đến thì chứng kiến cảnh này, bà vừa bất lực thay anh vừa thấy buồn cười: vợ chồng cậu chủ làm bà già này cười chết mất.
***
Buổi tối, sau khi đánh răng rửa mặt xong, Châu Thanh thấy ông chú họ Lục đang ung dung nằm trên giường của mình đọc sách thì đi lại hỏi:
– Sao hôm này chú lại nằm trên giường của em?
Lục Hoài Nam tay nâng kính, điềm nhiên trả lời:
– Tại sao tôi không được nằm trên giường của em?
– Nếu chú ngủ ở đây thì em ngủ ở đâu?
– Tất nhiên là ngủ ở đây.
– Nhưng khi trước chú bảo trước khi cưới không được ngủ chung mà, như thế không giống con mực.
Con mực? Con mực nào ở đây? Anh mất vài giây để kịp "tiêu hóa" hàm ý trong lời nói của Châu Thanh.
– Không phải con mực, mà là chuẩn mực.
Trước kia anh giải thích cho cô cụm từ "nam nữ thụ thụ bất thân" nghĩa là nam nữ trước khi cưới không nên ngủ chung phòng, tránh phát sinh quan hệ trước hôn nhân, không phù hợp với chuẩn mực truyền thống. Thế nhưng cô nhóc kia nghe tai này lọt tai nọ, tự mình sửa "chuẩn mực" thành "con mực".
– Như nhau cả mà chú.
Lục Hoài Nam tiếp lời.
– Từ hôm nay tôi sẽ ngủ với em, giống như tối qua vậy. Không thích à?
– Không có, em thích lắm. – Châu Thanh vừa lắc đầu vừa trả lời.
Cô thích chú Nam ngủ ở đây lắm. Hôm qua có chú ngủ cùng, cô cảm thấy rất an toàn. Có lẽ vì thế mà đánh được một giấc ngon ơi là ngon. Trong mơ, cô còn thấy có bà lão đầu hai thứ tóc, gương mặt bà phúc hậu. Khi thấy cô khóc, bà hiền từ lại gần lau nước mắt cho cô, bà còn ôm cô vào lòng, dịu dàng xoa đầu cô rồi bảo:
– Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Đừng khóc nữa nhé cháu gái.
Trong mớ kí ức mơ hồ của Châu Thanh, cô thấy bà lão ân cần như mẹ của cô vậy. Lúc cô khóc vì nhớ ba, mẹ cũng vỗ về cô như thế. Khi ấy cô không khóc nữa. Vì cô biết, mẹ cũng nhớ ba lắm, cô không nên quấy mẹ mãi, mẹ cũng biết buồn.
Rồi câu nói của Lục Hoài Nam gạt ngang dòng suy nghĩ của cô:
– Còn ngẩn ra đó làm gì nữa? Mau lại đây ngủ thôi.
Châu Thanh nghe theo tiếng gọi, chạy nhào lên giường, sà vào lòng anh, thủ thỉ:
– Cảm ơn chú.
Cứ như thế, lại một đêm nữa, Lục Hoài Nam được ôm cô nhóc của anh vào lòng, mãn nguyện mà ngủ một giấc cho đến sáng.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!