Chương 6: Tôi cũng nhớ em

Vừa về đến nhà, cô đã nhảy tọt vào bếp mở tủ lạnh. Tủ lạnh trong nhà chỉ toàn đồ ăn vặt, còn có rất nhiều Coca nữa.

Châu Thanh vớ lấy một lon Coca:

– Ây dô bảo bối của chị, lâu quá không gặp. Chị thật nhớ mùi vị của em chết mất.

Chuẩn bị húp một ngụm thì có cánh tay giật lấy.

– Uống nhiều Coca không tốt. Chừng nào khỏe hẳn mới được uống.

– Em khỏe rồi mà. – Cô nàng chu môi phản bác.

Định giành lại lon Coca trong tay anh, nhưng càng với, anh lại càng đưa lên cao.

– Trả cho em, trả cho emmm.

Mặc cho cô nài nỉ, anh vẫn cứ không cho. Nhắm lấy được thì uống. Cô chỉ cao gần đến vai anh, chắc chắn sẽ không với đến được.

Đinh ninh trong đầu là vậy nên anh giữ tư thế ấy, đắc ý trêu chọc cô.

Đột nhiên cô nhảy tọt lên người anh. Hai chân ôm chặt tấm lưng người đàn ông, tay giật lấy lon Coca vừa bị cướp. Xong thì lại tụt xuống, ra phòng khách, vừa nhâm nhi lon nước vừa xem tivi.

Người đàn ông nào đó vẫn đang đứng hình trong bếp. Mặt anh ta nóng bừng, hai tai đỏ ửng. Cô…vừa ôm anh.

Cho đến khi có tiếng điện thoại reo, hồn mới về xác.

– Tôi nghe.

– Anh Hoài Nam, kì nghỉ phép 1 tháng của anh sắp hết rồi. Chừng nào anh về nước thế.

Trợ lí của anh bên này vừa lật đống giấy tờ đang xếp chồng chất, vừa than thở gọi cho anh.

– Đợi tôi sắp xếp xong chuyện bên này sẽ về.

– Dạ. Anh sớm quay về nhé. 

Đúng rồi, kì nghỉ phép của anh sắp hết. Ở bên cô nhóc lâu quá, anh suýt quên mất chuyện này.

Chiều tối, sau khi dùng bữa. Hai người lại cùng nhau ra sofa xem tivi.

Hôm nay vậy mà Châu Thanh lại nhường tivi cho Lục Hoài Nam. Màn hình đang chiếu bản tin liên quan đến vụ giết người. Nạn nhân là thiếu nữ tầm đôi mươi, bị cưỡng hiếp và sát hại. Xác được một đám học sinh phát hiện trong lúc đang chơi dưới chân cầu. Hung thủ là bạn trai cô ta, gã có gương mặt rất đáng sợ. Hai má hóp lại, mắt thâm đen, hốc mắt sâu. Hiện hung thủ đang vẫn đang bỏ trốn.

– Chú ơi, hình như em biết tên này.

Hoài Nam nhìn theo hướng tay cô chỉ lên màn hình. Anh nhíu mày nhìn cô. Đây chẳng phải là tên tội phạm đang bị truy nã sao? Không lẽ cô quen biết hắn?

– Em nhớ ra gì rồi à?

Châu Thanh lắc đầu. 

– Chỉ là hơi quen mắt.

Thấy cô có dấu hiệu hồi phục trí nhớ. Anh nhấc điện thoại nhắn tin cho trợ lí: "Giúp tôi điều tra tên này".

Nói rồi anh tắt vụt tivi, hối thúc cô đi tắm.

***

Qua năm ngày nữa Lục Hoài Nam phải quay về nước bàn giao công việc. Ban đầu định sẽ để cô út bay sang bên này thay anh chăm sóc Châu Thanh trong thời gian vắng mặt. Nhưng cô út còn phải chuẩn bị luận văn thực tập, không thể sang được. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!