Chương 50: Chính thức là vợ chồng

Châu Thanh phì cười: "Anh xem ảnh tình đầu của em rồi khen đáng yêu, không biến thái? Chẳng lẽ bệnh hoạn?"

Nếu không vì nghĩ đến vế đằng trước, chắn chắn, Lục Hoài Nam sẽ lập tức đè Châu Thanh xuống giường, cho cô biết thế nào là biến thái, thế nào là bệnh hoạn.

"Không phải khen anh, mà là khen em đáng yêu."

Châu Thanh hơi sững người: "Anh…nhớ rồi à?"

Lục Hoài Nam hôn mạnh vào má cô, "Chưa từng quên, sao phải nhớ?"

Không đúng!

Nếu đã biết trước, lý do gì anh không điều tra ra danh tính của cô? Còn có rất nhiều móc xích bị ẩn nữa.

Châu Thanh hoàn toàn bị anh làm rối trí.

"Nhưng mà, anh không ngờ mình lại là tình đầu của em."

"Hả? À,…" Vài giây định hình, Châu Thanh nói: "Em cũng không nghĩ rằng từng ấy năm, em vẫn nhớ anh."

Lục Hoài Nam khựng lại.

Vậy ra, quãng thời gian dài đằng đẵng, cô nhóc chưa đừng hẹn hò với một ai, là vì trong tim luôn cất chứa hình bóng của một người.

"Tiện, anh tiết lộ cho em một bí mật."

Em nên tò mò?

"Bí mật gì?"

"Những năm qua, anh không thể rung động với bất kì ai, vì không tìm được cảm giác như em mang lại."

Người ta nói, tình đầu của một người con trai là một thứ gì đó rất kì diệu. Dù cho không thể cùng nhau đi đến cuối chặng đường, nhưng mãi mãi là mối tình khiến họ khắc cốt ghi tâm.

"Anh không thể rung động, không thể yêu đương, nên ba mẹ luôn hối thúc anh đi xem mắt, mai mối, trăm phương ngàn kế tìm bạn gái cho anh."

Ồ, là em hại anh rồi?

"Nhưng bây giờ, anh đã có vợ."

Còn gì tuyệt hơn khi được cùng người mình yêu se duyên kết tóc, nên vợ nên chồng, hơn nữa còn là tình đầu, suốt ngần ấy năm, chưa một lần phai nhạt.

Châu Thanh mừng như trẩy hội, suýt chút hôn anh, nhớ đến mình vừa tốn bao nhiêu công sức tô son thật xinh xắn, thôi vậy.

"Xem như chúng ta hòa."

Lục Hoài Nam âu yếm ôm cô, giọng anh trầm hơn, giống như bị tâm sự đè nặng: "Không hòa, anh có lỗi với em."

Châu Thanh chưa kịp tiêu hóa xong, Lục Hoài Nam nói tiếp: "Xin lỗi em, anh không nên nóng nảy mà phá nát cái bánh đó, làm em giận, anh…anh không nghĩ em ghét anh đến vậy."

Châu Thanh nhẹ đẩy Lục Hoài Nam, đầu mọc đầy những dấu hỏi chấm: "A? Em chỉ buột miệng nói ra thôi mà?"

Lục Hoài Nam cũng bắt đầu lơ ngơ: "Vậy, chiếc bánh nát thứ hai…không phải vì ghét anh?"

Gì đây? Sao mọi chuyện càng ngày càng rối tung lên hết thế?

"Anh nói gì vậy? Em tặng anh là nguyên vẹn…Đợi chút, anh kể lại mọi chuyện cho em xem nào."

"Năm đó, ngày anh đến để mừng sinh nhật em, có thằng nhóc đưa anh một hộp giấy, nói anh mở ra sẽ hiểu. Bánh nát bấy, hộp nguyên vẹn, anh nghĩ em ghét anh nên mới…nó nói em chuyển đi rồi, không muốn anh tìm em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!