Thời gian cứ lặng lẽ trôi, bầu trời đầu đông trong xanh, lác đác những áng mây trắng bồng bềnh.
Đại sứ quán không chấp thuận cấp phép hộ chiếu cho Châu Thanh vì không thể chứng thực thân phận của cô. Lục Hoài Nam phải đánh tiếng với Lục Hoài Quân ở trong nước xin giấy tờ chứng minh thân phận rồi gửi qua cho họ. Ít nhất phải mất vài tuần.
Đã một thời gian trôi qua nhưng Châu Thanh vẫn chẳng có dấu hiệu nhớ lại. Vậy cũng tốt, ngộ nhỡ trí nhớ quay về, cô rời bỏ anh thì phải làm sao? Mẹ anh sẽ lại bắt anh đi xem mắt hết người này đến người khác. Chẳng thà anh ôm đại cô nhóc ngơ ngơ kia vào người còn khỏe hơn.
Phố xá về đêm vẫn đông vui nhộn nhịp như ngày đầu họ đặt chân đến. Tiếng reo hò mời khách của những hàng quán, tiếng cười ríu rít của mấy đứa trẻ được ba mẹ dẫn đi chơi. Những sạp khoai nướng nghi ngút khói, mùi hương thoang thoảng khắp phố.
Được mùa, những bụi hoa dã quỳ trong vườn nhà anh đua nhau nở nộ, sắc vàng rực rỡ tô điểm giữa mùa đông giá rét.
Giữa cái thời tiết này, chỉ có ăn đồ cay mới có thể thỏa mãn cái bụng đang cồn cào của Châu Thanh.
Anh dắt tay cô vào một hàng quán hải sản giữa phố. Nồi lẩu nghi ngút khói ùng ục sôi, cô gắp một miếng nấm bỏ vào miệng. Nấm đùi gà dai dai, ngọt thanh, pha chút vị cay nồng của ớt tê tê đầu lưỡi. Đúng là mĩ vị nhân gian.
Trong khi đó, có ông chú nào vẫn miệt mài bóc tôm. Nhìn dáng vẻ thích thú của cô nhóc, anh bất giác mỉm cười.
Châu Thanh rất giống cô út nhà anh. Mỗi khi được ăn ngon sẽ cười tít cả mắt. Đến cả sở thích của họ cũng giống nhau. Vì đã có kinh nghiệm nuôi cô út một lần nên giờ nuôi cô nhóc này cũng chẳng khó là bao.
– Uống ít Coca thôi, không tốt cho sức khỏe. – Lục Hoài Nam vừa đặt tôm vào bát cho cô vừa nhẹ nhàng nhắc nhở.
– Em biết rồi.
Ừ. Lúc nào cô cũng nói "Em biết rồi". Biết xong cũng chứng nào tật nấy. Biết cũng như không.
Ăn xong hai người lại cùng nhau dạo phố cho tiêu hóa thức ăn.
Tuyết đầu mùa đến rồi.
Những hạt tuyết trắng xóa bắt đầu rơi, rơi xuống bàn tay đang hứng tuyết của Châu Thanh. Và rơi trên mái tóc của cô nữa.
Tóc cô rất mềm, lại thoang thoảng hương hoa bưởi. Ban đầu mua loại dầu gội này theo đề xuất của cô út: "Da chị dâu dễ kích ứng thì chỉ nên dùng sản phẩm của nước mình thôi anh ơi". Châu Thanh rất thích mùi hoa bưởi, không nồng gắt mà rất nhẹ nhàng, dễ chịu. Lâu dần anh cũng nghiện luôn mùi hương này. Cũng từ khi đó, Lục Hoài Nam thường xuyên ở gần cô hơn. Chủ yếu là vùi mặt vào mái tóc cô, hít lấy hít để. Sau đó là thỏa mãn buông hai chữ: "Thơm thật".
Về đến nhà, như thường lệ, anh vừa trông cô ngủ vừa lướt điện thoại. Được một lúc, nhìn sang cô nhóc thì thấy cơ thể cô run run. Lại gần, cô đang ôm bụng, gương mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi.
– Làm sao thế? – Hoài Nam lo lắng hỏi.
– Chú ơi, bụng em đau quá.
Anh bắt đầu bối rối. Có phải do tối nay ăn hơi nhiều không? Chẳng suy nghĩ nhiều, anh lập tức gọi cấp cứu.
Ngoài trời tuyết phủ trắng xóa, giao thông bị cản trở. Nhân viên y tế báo có lẽ phải mất chút thời gian mới đến được.
Tình trạng của Châu Thanh ngày càng tệ. Nhìn cô nhóc đang quằn quại trên giường, sao anh thấy xót quá, vừa xót vừa lo. Liệu xe cấp cứu có đến được không? Ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện gì thì sao?
Nghĩ rồi anh vớ lấy chiếc áo khoác bên cạnh khác cho cô. Xe không đến được thì anh cõng cô.
Ngoại ô thành phố hôm ấy, dưới ánh đèn vàng ấm thắp sáng một con đường, có bóng chàng trai đi đôi tất mỏng đang chạy, trên lưng cõng một cô gái.
– Này chú, nếu em chết thì chú đừng buồn nhé. – Châu Thanh nằm trên lưng anh thì thào.
– Không được nói bậy!
– Em cảm thấy em sắp không xong rồi chú ạ.
– Sẽ không sao đâu, cố thêm chút nữa, gần đến bệnh viện rồi.
Chẳng có lời nào đáp lại anh nữa. Cũng chẳng có lời nào diễn tả nỗi sợ lúc này trong anh.
Ngày tuyết đầu mùa hôm ấy, anh rất sợ, sợ mất cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!