Chương 49: năm trước: em nói, em ghét anh

Dưới tán rợp của cây hồng già ngày ấy, có hai hạt mầm chầm chậm nảy nở, sinh sôi từ sự đau thương.

Lục Hoài Nam mơ màng tỉnh dậy, trước mắt anh, ánh chiều tàn hiếm hoi cuối ngày đang vương vấn gương mặt đứa trẻ.

Thanh cúi đầu, không phải ánh nhìn của một kẻ thương hại, mà là sự đồng cảm và xót thương.

"Anh tỉnh rồi ạ?"

"Ừm."

Cái mệt mỏi sau ba ngày thức trắng trực tang đã vơi đi đáng kể, nhưng nỗi buồn, vẫn còn ở đó.

Anh gác tay lên trán, thều thào: "Cho anh, ở đây với em, thêm một lát nữa."

"Vâng."

Bàn tay kia của anh mò mẫn, nắm lấy, ngón cái mân mê lòng bàn tay âm ấm của Thanh, trầm ngâm gọi một tiếng: "Nhóc".

"Em đây."

Lồng ngực Lục Hoài Nam phập phồng đều đặn, nhẹ nhàng sau một tiếng thở dài.

"Bà nội là người anh quý nhất, cũng là người anh thương nhất."

"Ba mẹ sinh anh từ khi họ mới lập nghiệp, bận rộn vô cùng, định thuê bảo mẫu trông anh, nhưng bà không chịu. Bà lặn lội từ quê lên thành phố, chăm nom anh từng ngày, từ miếng ăn, đến giấc ngủ."

"Bà đưa anh đi học, đón anh về, cùng anh đi chơi, cùng anh tham gia hội thao ở trường, động viên anh học hành…"

Cánh tay đặt trên trán di chuyển xuống dưới, che đi đôi mắt đang bao phủ một tầng sương, và rỉ xuống dòng nước nóng hổi, mặn chát.

"Bà còn chưa nhìn thấy anh đỗ đại học, chưa thấy anh bước vào lễ đường…mà sao bà đi mất."

Hơi thở anh gấp gáp: "Đột ngột quá, anh cảm thấy…quặn thắt? Anh…anh không thở được."

Quặn thắt?

Không, còn có bứt rứt tâm can, tim rỉ máu, tuyệt vọng.

Nguồn động lực lớn nhất của anh, không còn nữa.

Em, có thể thay thế không?

"Hoài Nam."

"Anh…tin em không?"

Lục Hoài Nam bỏ tay xuống, "Ừm?"

Thanh khẽ chạm vào mi mắt anh, vụng về gạt đi mấy giọt lệ.

"Em không nói khuyên anh phải phấn chấn, phải mạnh mẽ…như bao người khác."

"Em chỉ muốn anh biết," Thanh mỉm cười, thoáng như ngọn gió, đong đưa mấy quả hồng non, "Nỗi buồn, sẽ không kéo dài mãi mãi."

Ngây một lúc, Lục Hoài Nam bật dậy, ôm chầm lấy Thanh, siết chặt, hơi thở nặng nề hơn: "Cảm ơn em."

Lần này, Thanh không từ chối mà để anh tiễn mình một đoạn.

"Đến đây thôi ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!