Chương 46: năm trước: anh cùng em chuyện trò

Nếu vậy, cùng lắm thì hai đứa bị độc chết, chắc không sao.

Thanh cầm lon Coca trong tay, nhấp một ngụm, đầu lưỡi tê tê vì bọt ga, theo sau là dòng nước vừa mát lạnh, vừa dịu ngọt, rất ngon. Nước trôi xuống cổ họng, Thanh nhắm tịt mắt, khẽ rùng mình.

Thích quá! Chưa bao giờ Thanh được uống một thứ nước ngon đến vậy.

Đáy mắt Lục Hoài Nam mang một vẻ trìu mến khó tả, anh cũng hớp một ngụm, rồi giả vờ rùng mình theo Thanh.

"Ngon không?"

Thanh cười rạng rỡ: "Ngon lắm ạ."

Lục Hoài Nam bày hết đồ ăn trong hộp ra, mẹ chuẩn bị cho anh rất nhiều: vài loại bánh ngọt, salat rau củ, còn có táo, lê và cam đã được cắt thành từng miếng.

Lục Hoài Nam không biết cô nhóc thích ăn món nào, chọn đại một miếng cà rốt cắt hình hoa trong salat đưa cho Thanh, nghĩ bụng con nít đều thích mấy món hình thù ngộ nghĩnh.

Nhưng Thanh từ chối.

"Em không ăn được cà rốt, ngứa lắm."

Lục Hoài Nam có chút bối rối, chỉ vào chiếc bánh: "Vậy cái này?"

Thanh không trả lời mà chăm chăm nhìn, nửa muốn nửa rất muốn, nhưng sợ đồ ăn của người lạ nên không dám. Lục Hoài Nam khéo léo xắn một miếng, đút cho cô nhóc.

Lớp kem bánh thơm mịn, tan trong miệng, ngọt và hơi chua nhẹ. Còn có lớp gì đó, vừa dẻo, vừa mềm, gần giống với thạch rau câu, mang hương vị của một trái xoài chín vàng, thơm lức mũi.

Hai thứ này hòa quyện vào nhau, ngon tuyệt cú mèo!

Lục Hoài Nam quan sát biểu cảm trên gương mặt Thanh, nhìn cô nhóc khi cười càng đáng yêu hơn, lòng anh có cảm giác gì đó rất lạ, vui lây chăng?

"Ngon lắm à?"

Thanh rón rén gật đầu: "Ngon, ngon lắm ạ."

"Bánh này tên gì vậy anh?"

Tay Lục Hoài Nam đặt lên sau gáy mình, xoa xoa vài cái: "Ừm…anh cũng không biết."

Những thứ này đều do một tay mẹ anh chuẩn bị, bánh này bánh kia, một miếng cũng chưa từng ăn, nào biết chúng có tên gì?

Thanh hơi thất vọng, vốn dĩ muốn xin một cái tên để về học làm cho mẹ ăn…

Lục Hoài Nam đưa bánh cho Thanh, nói: "Em ăn đi. Khi nào anh hỏi mẹ rồi nói cho em."

Thanh e dè: "Nhưng đây là của anh."

"Không sao, anh không thích đồ ngọt."

"Nếu thích, anh cho em tất đấy."

Tuy Lục Hoài Nam nói thế, nhưng dù sao họ cũng chỉ mới quen biết, nhận đồ của người khác rất không nên. Thanh chỉ ăn chiếc bánh kia, còn lại thì từ chối.

"Nhà anh ở gần đây ạ?"

"Không, anh ở thành phố."

Thanh "ồ" lên: "Vậy anh đến đây chơi?"

Lục Hoài Nam nằm dài lên tấm vải, tay gối đầu, chân này vắt lên đùi kia, mắt đăm chiêu ngắm nhìn bầu trời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!