Chương 45: năm trước: anh gặp được em

Chiếc xe quay đầu, lao đi rất nhanh, mang theo niềm hân hoan của đôi trai gái, một luật sư và một cảnh sát.

***

Về đến nhà, việc đầu tiên Châu Thanh làm là mở tủ quần áo, tìm một chiếc váy thật xinh xắn. Tiếc rằng, tìm mãi vẫn không chọn được cái nào ưng ý.

Lục Hoài Nam đứng bên ngoài nhìn vào, thấy Châu Thanh đang vò đầu bứt óc, không khỏi thắc mắc.

"Sao thế?"

Châu Thanh hơi nản lòng, giọng điệu có phần than oán: "Em không chọn được váy, cái nào cũng không được."

Châu Thanh luôn nhớ chuyện của 14 năm trước, một chàng trai với hai má ửng hồng, lấy áo khoác che cho cô, dường như ngại ngùng hay e thẹn? Anh lắp bắp: "Về sau, có người ngoài…đừng mặc váy, ngắn quá…"

Vì lý do đó, tủ đồ Châu Thanh rất ít váy, tất cả chỉ mặc ở nhà. Tuy rằng không cũ, nhưng cô không muốn mặc chúng vào một ngày đặc biệt như hôm nay.

Lục Hoài Nam phì cười, ngoắc tay cô về phía mình.

"Theo anh."

Châu Thanh tò mò, đi theo anh vào phòng.

Lục Hoài Nam mở trong tủ quần áo, lấy ra một chiếc vali, bên trong có vài bộ quần áo được sắp xếp rất gọn.

Tất cả đều đồ của cô.

Châu Thanh sững người, cầm lên một chiếc khăn len đỏ, món quà ngày ấy cô tặng cho anh.

"Không phải anh không thích sao? Sao nó lại ở đây?"

Lục Hoài Nam liếc nhìn, tay tiếp tục mò mẫm thứ gì đó.

"Ai nói anh không thích?"

"…" Chính anh là người ném nó vào một góc mà.

Đầu ngón tay sờ vào những đường len bị lỗi, chúng không bẩn, ngược lại rất sạch sẽ, lại thoảng mùi gỗ đàn hương của Lục Hoài Nam.

Anh đã giữ gìn nó, rất cẩn thận.

Châu Thanh giơ khăn len trước mặt, phán: "Xấu quá!"

"Nhưng anh thích."

Sau đó, Lục Hoài Nam lấy ra một chiếc váy. Váy sơ mi dài tay màu nâu nhạt, dài gần đến đầu gối, cổ tay thắt dây nơ, liền với gile len màu đen.

"Của nhóc, mặc thử xem."

Châu Thanh thoạt nhìn đã nhận ra món quà anh từng tặng cô nhưng chưa có dịp mặc. Rồi mắt và môi cong nhẹ một đường, cô cầm lấy chiếc váy chạy thẳng vào nhà vệ sinh, vang vọng lại một lời: "Cảm ơn anh."

Lục Hoài Nam mỉm cười, anh xếp gọn đồ trở lại vali, để về chỗ cũ. Anh kiếm trong tủ một chiếc sơ mi cùng màu với váy Châu Thanh, thêm khoác vest và quần tây đen, mặc như thế sẽ giống một đôi hơn.

Lục Hoài Nam chỉ vừa mới cởi áo…

"Anh, đẹp không?"

Lục Hoài Nam giật mình, Châu Thanh đang đứng ngoài cửa. Cô mặc chiếc váy mà anh tặng, rất đỗi xinh xắn.

Nhưng mà…anh đang cởi trần, cô nàng hình như không có vẻ gì ngại ngùng cả, anh thì có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!