Chương 44: Anh muốn là gia đình của em

Tạ Chính Khanh vỗ vai Lục Hoài Nam, "Nào quay lại, anh cho chú gặp cháu Đậu."

Rồi lời chào tạm biệt cũng qua đi, chiếc xe dần lăn bánh, xa dần, hòa vào dòng xe cộ tấp nập.

Lục Hoài Nam siết chặt vô lăng, đầu óc bị cuốn vào chuyện ban nãy.

Rốt cuộc, sau ngày hôm đó, cô đã sống như thế nào? Vui vẻ? Hay đau khổ? Anh không biết.

Mãi khi Mộ Từ An nói, Châu Thanh là con nuôi, nhưng ba mẹ nuôi của cô đều mất, Lục Hoài Nam chỉ đơn thuần nghĩ, nỗi cô đơn của một kẻ lạc lõng trên thế gian.

Nhưng nhớ lại ngày Châu Thanh giãi bày với anh về chuyện của cô, và hôm nay nữa, Lục Hoài Nam biết rồi, biết hai chữ "gia đình" đối với cô nhóc của anh, là một thứ gì đó quá đỗi sâu nặng.

Rõ ràng nhất, cực hạn cuối cùng của mớ cảm xúc tệ hại mà Châu Thanh phải chịu đựng, không phải là tự vẫn, mà là tìm về ba mẹ nuôi của mình, tìm kiếm hơi ấm duy nhất có thể xoa dịu sự mất mát, nhớ nhung của cô.

Châu Thanh, anh không biết mình có bao nhiêu ôn nhu, dịu dàng, nhưng tất cả đều sẽ dành cho em, và chỉ mình em.

Anh tự tin rằng, mình đủ vững chãi để làm một tán cây, cho em một đời dựa dẫm.

Châu Thanh, anh muốn là gia đình của em.

Rồi, Lục Hoài Nam nghĩ đến một chuyện.

Anh nhìn sang cô nhóc đang lim dim mắt, không biết cô đã ngủ hay chưa?

Phải chăng, một sợ tơ đỏ nào đã liên kết trái tim hai người lại.

Châu Thanh vẫn nhắm mắt, rất nhẹ giọng:"Anh muốn hỏi gì?"

Lục Hoài Nam nhìn cô một lúc, mới cất tiếng: "Nhóc, không ngủ?"

Châu Thanh khẽ "ừ", nhắc lại: "Anh muốn hỏi gì?"

Lục Hoài Nam soạn thảo vài chục cách mở lời trong đầu, mất mấy giây mới chọn được một cái ưng ý.

"Nhóc."

Châu Thanh hé mắt, cảm thấy hơi buồn cười.

"Em nghe, anh làm gì mà ấp úng mãi thế?"

Thêm vài giây nữa, Lục Hoài Nam lên tiếng: "Em, muốn tìm ba mẹ ruột không?"

Nghe đến đây, Châu Thanh liền mất bình tĩnh, sắc mặt lạnh tanh, "Không!"

Và, một sự im lặng bao trùm lấy hai người.

Châu Thanh nhận ra vừa rồi mình hơi quá khích, và cũng hiểu lý do khiến anh ngập ngừng.

Cô mở mắt, chăm chăm vào khung cảnh ngoài kia: Ngày đầu năm, nắng, thật đẹp.

"Hoài Nam."

"Muốn nghe em kể chuyện không?"

Trong đôi mắt anh đào phản chiếu đường xá lác đác bóng xe. Thế nhưng, Lục Hoài Nam chỉ thấy một màu đen đục nhẵn bao phủ, và một tâm tư đang muốn chia sẻ.

"Anh vẫn luôn nghe em."

Châu Thanh hít một hơi dài, bới móc một góc trong tim một hồi ức, hồi ức xấu xí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!