Chương 42: Bạn của Lục Hoài Nam

Cả hai nhanh chóng về phòng sửa soạn. Thế nhưng, một người sẵn sàng trong tâm thế sắp được ăn ngon, người kia lại nôn nao với cảm giác sắp được đi hẹn hò với vợ.

***

Bíp, bíp.

Lục Hoài Nam và Châu Thanh xuống xe, hai tay anh xách đầy những túi quà, trái cây, bánh kẹo, và đồ chơi trả em. Châu Thanh ôm một bụng nghi vấn, khi không tự nhiên bấm còi làm gì? Không phải rất ồn sao?

"Chú Nam.."

Từ trong nhà, một bé trai chừng bốn, năm tuổi vừa gọi một tiếng dài vừa chạy, thành thạo mở cổng rồi ôm chầm lấy chân Lục Hoài Nam.

Đáng yêu quá đi mất!

Thì ra, anh bấm còi là để thông báo cho cậu bé.

Lục Hoài Nam mỉm cười, khom người.

"Lâu quá không gặp."

Châu Thanh giành lấy mấy túi quà từ tay anh, nói: "Em cầm cho, anh bế bé đi."

Lục Hoài Nam chỉ để cô cầm giỏ trái cây, không muốn cô xách nặng. Anh nhẹ nhàng nhấc bổng cậu bé trên tay, đứa trẻ khúc khích cười, nhìn sang cô gái bên cạnh.

"Cô gái này là ai thế chú?"

"Vợ chú." Lục Hoài Nam tuyên bố chủ quyền như một lẽ đương nhiên.

Thằng bé trầm trồ, "ồ" lên một tiếng. Nghe ba nói chú Nam thoát ế, nhưng cậu nửa tin nửa ngờ. Hiện tại, tai nghe mắt thấy, cậu hoàn toàn tin rồi.

"Chú, thả cháu xuống."

Cậu bé tuột xuống khỏi Lục Hoài Nam, đứng trước mặt Châu Thanh, nghiêm túc chỉnh sửa quần áo.

"Chào cô, cháu tên Tủn, cô tên gì ạ?" Cậu bé đưa tay về phía cô, muốn bắt tay như ba hay làm với mọi người.

Châu Thanh nhìn Tủn, suýt chút thì bật cười, cô cúi người, bắt lấy tay Tủn, giọng điệu vô cùng cưng chiều: "Chào Tủn, cô là Châu Thanh, rất vui được làm quen với Tủn."

Lục Hoài Nam kéo tay Châu Thanh về, đưa túi đồ chơi ra trước mặt, nghiêm nghị: "Đồ chơi của cháu."

Tủn nhìn thấy bộ Lego, mắt sáng rực, nhảy cẫng lên vì mừng, ríu rít cảm ơn Lục Hoài Nam.

"Chào ông bạn già."

Một người đàn ông hai tay xỏ túi, dáng vóc cao lớn với bước đi đầy kiêu ngạo.

Lục Hoài Nam nhếch mép: "Như nhau cả."

Nhìn sang, người đàn ông ra vẻ chững chạc hơn.

"Xin chào, lời đầu tiên, xin cảm ơn em đã mủi lòng hốt lấy bạn anh, không nó chết ế mất."

"Cậu im luôn được đấy!" Lục Hoài Nam lạnh mặt, văng ra vài chữ cảnh báo.

Môi Châu Thanh mím lại vì nhịn cười, hai cha con nhà này có phải cùng một hệ điều hành nên hài hước thế không.

"Vâng, chào anh."

"Mau vào nhà đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!