Chương 41: Chọc nhầm bom hẹn giờ

Châu Thanh xả ngập nước vào bồn rửa mặt, cô úp mặt vào làn nước, nước buổi sáng mang theo hơi lạnh, lạnh thế này mới dập được cơn nóng ran trên mặt cô. Châu Thanh ngẩng đầu, thở hồng hộc, mất một lúc, não mới miễn cưỡng hoạt động trở lại.

Mãi lát sau, Châu Thanh mới đặt chân ra ngoài, hồi hộp, ánh mắt dò xét xung quanh.

"Hôm nay em có đi làm không?"

Giọng nói trầm ấm của Lục Hoài Nam như hóa thành chiếc kim nhọn, chọc vào quả bóng đang căng tròn nơi lồng ngực Châu Thanh, thiếu chút văng mất tim ra ngoài. Cô giả vờ ho nhẹ trấn an bản thân, không có gì phải ngại.

"A?…không…không biết…"

Lục Hoài Nam nhìn cô, đuôi mắt cong nhẹ, điệu bộ châm chọc: "Gì mà không biết?"

Châu Thanh sững người một lúc, sắp xếp lại lịch trình trong đầu mình.

"Thì…nếu…đợi đã, hôm nay ngày gì mà nghỉ?"

Phải, hôm qua là chủ nhật, hôm nay thứ hai, là đầu tuần, không phải nên đi làm sao?

Lục Hoài Nam bước lại, nhéo má cô, nhắc nhở: "Hôm nay tết dương."

Châu Thanh "à" một tiếng, nhận ra hôm nay tết dương, đúng là nên được nghỉ.

"À cái gì, anh hỏi em đấy."

"Hỏi cái gì?"

Vừa dứt lời, cô mới nhớ lại câu hỏi của Lục Hoài Nam, định trả lời, nhưng trễ rồi, Lục Hoài Nam đang rất đắc ý trêu chọc cô.

"Ôm anh ngủ đến lơ ngơ luôn rồi à?"

"…"

Cô nhỏ giọng: "Cũng không phải cố ý, anh để bụng làm gì."

Lục Hoài Nam không có ý định dừng trò chơi thú vị này, nói: "Anh thích để bụng, em có ý kiến?"

"…" Không dám!

"Sao? Anh đây có đủ lớn để em ôm không?"

Trán Châu Thanh muốn nổi gân xanh. Từ bé đến lớn, cô chưa gặp người nào dám mặt dày chọc ghẹo cô như thế. Phải chăng mấy thằng nhóc tì hàng xóm, giờ này có lẽ mông chúng đã nở hoa, đang khóc lóc đòi về mách mẹ.

"Đừng nói nữa." Châu Thanh nghiến răng, cố gắng không nổi cáu.

Lục Hoài Nam cười, bước thêm một bước sát lại cô, tiếp tục: "Chắc hẳn em thích lắm mới ôm chặt như thế."

"Thích không? Cho anh xin một đánh giá."

Đồng hồ quả bom hẹn giờ đột ngột lùi về số 0, không chịu nổi nữa, nổ thôi.

"Xin lỗi! Sau này sẽ không ngủ với anh nữa." Đề phòng trường hợp tối qua tiếp diễn.

Châu Thanh trịnh trọng thông báo, sau đó quay phắt người đi.

"Này!" Tình huống này không đúng lắm, Lục Hoài Nam nhận thấy mình chơi dại thật rồi.

Châu Thanh về phòng mình, dùng cái đầu nóng như muốn nổ tung, đóng sầm cửa .

Lục Hoài Nam bị chặn bên ngoài, lòng cười khổ, liên tục gõ cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!