Chương 37: Em không phải con nít!

Châu Thanh mắt nhìn ti vi, đầu lại chuyên tâm vào cậu du học sinh ngoại quốc. Chẳng mấy chốc, trời đã sáng.

Mặt trời dần thức giấc, hừng đỏ sau những tòa nhà cao đồ sộ, ban nắng mai sưởi ấm mọi nẻo đường. Ánh sáng mang theo năng lượng một ngày mới, chiếu thẳng vào gian phòng khách, nơi có người đàn ông đang say giấc nồng.

Mi tâm anh chớp động, vô tình lọt nào sự chú ý của Châu Thanh, cô lấy tay che trước mắt, giúp anh chắn ánh sáng. Nhưng chỉ yên được một lát, cái đầu anh lại khẽ nhúc nhích.

Nhột quá.

Lục Hoài Nam trở mình, thấy không gian bỗng nhiên hẹp hơn thường ngày, anh nheo mắt, từ từ tỉnh giấc. Đập vào mắt anh là bàn tay của Châu Thanh, bắt lấy.

Cô gái giật mình, rồi nhỏ nhẹ hỏi: "Anh không ngủ nữa à?"

Lục Hoài Nam nhìn ti vi vẫn đang chiếu phim Conan, lập tức bật dậy.

"Em cả đêm không ngủ?"

Anh vừa ngồi dậy, bên đùi truyền đến cảm giác vừa nhột vừa tê, theo phản xạ mà đưa tay xoa xoa, cô không biết nên khóc hay nên cười nữa.

"Em nói rồi, em không ngủ được."

Lục Hoài Nam thở dài, nếu sớm biết trước, anh sẽ vác cô vào giường mà ru ngủ, thức thế này sớm muộn sức khỏe cũng kiệt quệ.

Anh nâng đùi Châu Thanh, định xoa bóp cho cô đỡ mỏi. Nhưng vừa nâng lên, cô đã giữ tay anh lại: "Đừng."

"Anh đừng động, một lát sẽ hết tê thôi."

Lục Hoài Nam nhẹ nhàng hơn, đặt đùi cô gác lên đùi anh, từ từ xoa nắn. Châu Thanh chống tay xuống sofa, lòng cười khổ.

Cảm giác gì thế này? Nhột còn nhiều hơn là tê.

"Sao không gọi anh dậy?"

"Em không nỡ đánh thức, càng không thể lôi anh vào phòng, đành để anh thiệt thòi ngủ ở sofa."

Lục Hoài Nam nghĩ bụng: một chút cũng không thiệt.

"Lần sau đừng để anh gối đầu, chân em sẽ mỏi."

Cô lắc đầu: "Em không sao."

Chí ít, được ở bên anh, mỏi một chút cũng không sao.

"Buồn ngủ không?"

"Em không."

Thật ra mắt có hơi cay, nhưng không đáng kể.

Lục Hoài Nam dừng động tác, nhìn cô, trầm giọng: "Em thường như vậy?"

Cô nàng thoải mái trả lời: "Không thường xuyên, gọi là đôi lúc."

"Có những hôm em thức trắng cả hai đêm, may ra mới buồn ngủ, nhưng chợp mắt một lúc lại tỉnh."

Những đêm mất ngủ, Châu Thanh thường sử dụng thuốc. Tuy nhiên, nếu công việc còn bận bịu, cô sẽ mặc kệ, liên miên thức trắng để giải quyết. Hậu quả là cơ thể hơi đuối sức, uể oải những mấy ngày liền.

Lục Hoài Nam vô cùng bất mãn với cậu trả lời này. Ăn uống không đúng bữa, đồng hồ sinh học hoàn toàn bị đảo lộn, không trách người cô nhỏ, ngỡ chỉ một cơn gió thổi qua mạnh một chút cũng đủ quật cô ngã.

"Tối nay anh ru em ngủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!