"Thiếu một bên."
"A?"
Cô nàng ngơ ngác, may mắn giây sau đã tiêu hóa lời anh nói, hôn bên má còn lại.
"Nhớ rõ, chỉ được hôn mình anh, biết chưa?"
Riêng điều này, luật sư Lục có thể yên tâm.
"Trừ anh, em chưa hôn ai bao giờ."
"Thật?"
"Thật."
Lục Hoài Nam vừa vui, vừa thắc mắc: "Em chưa từng yêu đương?"
Đương nhiên! Anh là mối tình đầu, cũng sẽ là tình cuối, chỉ mình anh.
"Anh là người đầu tiên."
Lục Hoài Nam kéo áo lại cho cô, nhịn cười: "Ừm."
"Anh đây rất lấy làm vinh hạnh."
Chuông điện thoại của anh cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Lục Hoài Nam nhìn màn hình, là Mộ Từ An gọi, anh liền đưa máy cho Châu Thanh.
"Sao anh không nghe?"
"Em nghe đi, anh đi thay đồ."
Lục Hoài Nam cao hơn cô. Vì vậy, khi lội nước chỉ ướt chưa đến đầu gối.
Châu Thanh quan sát, lại trách bản thân vô tâm vì không để ý đến anh.
Cô gật đầu rồi nghe máy.
[Alo, Châu Thanh có đó không anh Hoài Nam?]
"Nhà ngươi đang nói chuyện với bổn tọa đây."
[Ha? Là cậu hả?]
Châu Thanh tựa lưng vào ghế, chân nọ gác đùi kia, ung dung đáp: "Nói đi, tìm bổn tọa có chuyện gì?"
Lục Hoài Nam phì cười, trông cô nàng có vẻ ổn hơn, anh mới yên tâm về phòng thay quần áo.
[Ờ. Làm hòa rồi à?]
"Hòa rồi."
Lục Hoài Quân đầu dây bên kia cũng ghé sát vào Mộ Từ An, muốn nghe ké.
[Khi nào thế?]
"Hôm nay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!