Lục Hoài Nam thỏa mãn ôm Châu Thanh trong lòng, ngủ một mạch đến sáng.
Giáng sinh gần kề, tiết trời trở lạnh hơn. Ngoài trời, những tia ban mai len lói giữa mảng sương mù buổi sớm.
Châu Thanh lim dim mở mắt, khẽ cựa mình. Cô với tay sờ trán chú, vẫn còn hơi ấm nhưng khả quan hơn đêm qua.
Lục Hoài Nam đột ngột bắt lấy cánh tay cô, từ từ mở mắt, vô cớ tỏ vẻ bất ngờ.
"Châu Thanh, sao em lại nằm trên giường anh? Lại còn ôm anh nữa?"
"Lục Hoài Nam, chú đừng có mà giả điên nhé."
"Sao em lại mắng anh? Rõ ràng là em thừa nước đục thả câu mà?"
Châu Thanh giật tay mình khỏi tay chú, đứng dậy sửa quần áo chỉnh tề rồi ra ngoài. Còn không quên ném cho chú điệu cười đầy khinh bỉ.
"Ồ. Xem như tôi bị điên."
Lục Hoài Nam thích thú với thái độ của cô, chạm tay xuống nơi còn lưu lại hơi ấm của Châu Thanh mà mỉm cười.
"Còn nằm đó làm gì? Mau dậy ăn sáng còn uống thuốc."
"Ơi. Anh ra liền."
Một lúc sau.
"Ăn xong rồi?"
Châu Thanh khoanh tay trước ngực, ngồi đối diện nhìn Lục Hoài Nam ăn muỗng cháo cuối cùng.
"Ừm." Lục Hoài Nam gật đầu.
Châu Thanh đứng dậy lấy một cốc nước cùng liều thuốc đẩy đến trước mặt anh.
"Uống đi."
"Lát nữa anh uống."
"Ngay bây giờ!"
Bị người đối diện gằn giọng nhắc nhở, Lục Hoài Nam không thể không làm theo. Anh cho hết một lượt thuốc vào miệng, sau đó chỉ uống nửa cốc nước, như vậy lát nữa sẽ dễ dàng nhả thuốc ra hơn.
"Uống cho hết."
Lục Hoài Nam do dự cầm ly nước trên tay tiếp tục uống, mấy viên thuốc ngậm trong miệng theo đó trôi tuột xuống cổ họng.
Châu Thanh đứng dậy dọn chén bát, cố tình nhấn mạnh từng chữ.
"Đừng hòng nôn thuốc."
Lục Hoài Nam bị nói trúng tim đen nên không dám lên tiếng, cứ thế lủi thủi ra sofa ngồi, tiếc nuối âm mưu vừa nhen nhóm đã bị dập tắt.
***
Châu Thanh và Hoằng Khoan dừng chân tại một quán café gần Học viện Báo chí, họ chọn một góc yên tĩnh ở phía trên lầu.
Quán café buổi sáng khá vắng thưa thớt, dễ dàng quan sát phía cầu thang đi lên xuất hiện một cậu thanh niên trạc tuổi đôi mươi. Dáng người khá cao, ăn mặc lịch sự, làn da trắng cùng mái tóc sáng màu đặc trưng của phương Tây.
Châu Thanh vạch đồng hồ trên tay, nhỏ giọng với Hoằng Khoan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!