Chương 22: Đưa về tận nhà

"Số đo ba vòng?"

"Châu Thanh! Nghiêm túc." – Đoàn Trọng Tân gằn giọng nhắc nhở.

Vị cảnh sát nọ giật thót tim, buông lời bào chữa: "Lão Đoàn, anh với vị luật sư này cứ nhìn chằm chằm thế em không tập trung được."

Quả thực, chàng luật sư họ Lục kia đang ngồi bên cạnh Thanh Viên, hai tay khoanh trước ngực, mắt chăm chú quan sát cô đã rất lâu, một vẻ rất nghiêm nghị.

Đoàn Trọng Tân tập trung nhìn hai vị tướng đang lấy lời khai. Còn chưa kịp hài lòng với thái độ làm việc của Châu Thanh đã bị cô "búng" cho một cú váng đến tận óc.

"Được rồi. Lui ra chỗ khác, để anh."

"Ây, nè.."

"Nếu vậy, tôi xin phép mượn Châu Thanh một lúc. Cảm ơn."

Lục Hoài Nam chớp lấy thời cơ đưa Châu Thanh ra ngoài.

Anh đi không nhanh cũng không chậm, nhưng lực siết vào cổ tay quá lớn, cô có gắng thế nào cũng không rút lại được.

"Này, mau thả tôi ra."

"Luật sư Lục, chú thế này là đang làm ảnh hưởng công việc của tôi đấy!"

"Còn không buông ra, tôi nhất định sẽ kiện chú vì tội xâm phạm quyền riêng tư."

Lục Hoài Nam nắm tay Châu Thanh lôi đi một cách dứt khoát, không quản ánh mắt của những người xung quanh, cũng không quan tâm cô nàng đang la hét rát cả cổ họng. Cho tới khi ra đến cầu thang thoát hiểm, anh liền ép sát Châu Thanh vào tường, giọng điệu châm chọc:

"Kiện thử đi. Xem ai thắng ai?"

Châu Thanh bị dồn vào sát tường, không dám đối diện với ánh mắt Lục Hoài Nam mà nhìn về hướng khác. Cô thấy tim mình đang hoạt động rất năng nổ, vì hồi hộp và tò mò không biết chú sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng đáng ghét thay, bộ não này lại đang "chết lâm sàng" vì đuối lý.

"Nếu chú tránh ra, tôi sẽ tha cho chú."

Trông biểu cảm đáng yêu của Châu Thanh, anh càng muốn trêu cô nàng thêm chút nữa.

"Không tránh. Em có giỏi thì kiện đi."

Đầu Châu Thanh như muốn xì lên mấy lớp khói trắng, vừa ngượng vừa tức.

Chú đây là muốn em lấy trứng chọi đá đúng không? Ức hiếp người quá đáng!

"Không chọc em nữa. Chúng ta nói chuyện đi."

"Không rảnh!"

"Vậy chúng ta sẽ ở đây đến khi nào em rảnh."

Nuốt uất ức vào trong, Châu Thanh xin đầu hàng: "Nói đi. Chuyện gì?"

Lục Hoài Nam không vòng vo tam quốc mà vào thẳng vấn đề.

"Về với anh đi."

"Sao tôi phải về với chú? Chúng ta đâu có quan hệ gì?"

"Em là vợ sắp cưới của anh."

Đó không phải một lời nói, mà là một sự khẳng định.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!