1 tháng sau.
Tiệm bánh The Cake
"Muốn ăn gì?" – Mộ Từ An chống cằm nhìn vị khách quen đang vui vẻ chọn món.
"Món nào cũng ngon hết vậy ta." Châu Thanh phấn khích nhìn thiên đường bánh ngọt đang rộng mở, rồi cô chỉ tay vào chiếc bánh mousse vị xoài ở giữa: "Vẫn chung tình với em thân yêu."
Mộ Từ An khéo léo gắp chiếc bánh vào đĩa, lấy thêm một lon Coca đặt xuống bàn Châu Thanh.
"Cảm ơn nhé. Mình chuyển khoản sau."
"Thôi khỏi, cậu cũng là chủ ở đây đấy. Tiền với chả nong."
"Mình chỉ góp vốn thôi mà."
Châu Thanh nếm một miếng bánh mousse, vị ngọt thanh của lớp kem, chua nhẹ của xoài lan tỏa trong khoang miệng làm cô nàng lắc lư thích thú.
Mộ Từ An nhìn biểu cảm của cô, lắc đầu tặc lưỡi: "Thế này thì bao giờ mới cai nghiện được cơ chứ."
"Cai làm gì cho khổ?" Châu Thanh húp một ngụm Coca rồi nói tiếp: "Này, khi nào cậu mới ra mắt bạn trai với mình thế? Cậu ra mắt với hai bác rồi mà còn bỏ quên mình à?"
Khi Châu Thanh trở về vào một tháng trước, cô ngơ ngác nhìn căn nhà trống vắng lạ thường. Toàn bộ đồ dùng của Mộ Từ An đều không cánh mà bay, chỉ còn lại đồ của cô ở lại.
Sau đó, cô tức tốc chạy đến tiệm bánh của Từ An hỏi chuyện, cô không khỏi bất ngờ khi biết bạn thân yêu của mình đã có bạn trai. Từ An cũng đã dẫn anh ta về ra mắt ông bà Mộ. Sốc hơn nữa là hai người họ trong lúc cô mất tích đã dọn về chung căn hộ do anh ta sở hữu. Châu Thanh đơ người không nói nên lời.
Bạn thân yêu, bạn làm mình sốc quá! Mình thật sự không nói nên lời.
"Anh ấy bận lắm. Mà cậu cũng bận nữa. Nên mình đâu có sắp xếp thời gian cho hai người gặp nhau được."
Châu Thanh trố mắt: "Ủa? Là cậu đang trách mình hả?"
Mộ Từ An đến ngồi bên Châu Thanh, giải thích: "Mình nào có. Mình nói sự thật mà."
Châu Thanh nhìn cô bạn thân đã cùng mình lớn lên đang bao biện, lắc đầu: "Mộ Từ An, mình có cảm giác từ sau khi mất tích trở về, cậu đã biến thành một người khác rồi." Rồi cô mếu máo, lấy tay gạt đi giọt nước mắt vô hình: "Bạn thân của tôi bênh trai mà trách tôi này trời ơi."
Nhìn cô bạn đang làm lố trước mắt, Mộ Từ An bất lực: "Rồi rồi, mình xin lỗi, là mình sai. Được chưa?"
Châu Thanh lập tức bình thường trở lại, tiếp tục nhâm nhi chiếc bánh: "Thế còn được."
"Mình lại sợ cậu tống mình vào tù cơ đấy!" Mộ Từ An sờ lên mái tóc của Châu Thanh, trầm trồ hỏi:
"Ồ. Màu tóc mới."
"Đẹp không? Là màu nâu ánh đỏ đấy."
"Đẹp! Với màu da cậu thì đúng là cực phẩm đấy."
"Mình muốn tẩy màu sáng cơ, mà Cục cảnh sát không cho phép. Quá buồn."
Vừa dứt lời, chuông điện thoại của Châu Thanh đã reo.
"Alo, chị nghe này Tằng Hi."
"Chị Thanh, chị đến công viên liền đi, có án mạng đợi đấy."
"Ừ. Đến ngay đây."
Cúp máy. Châu Thanh vội ăn thêm một miếng, rồi cầm luôn lon Coca rời chỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!