Chương 16: Tay lái lụa trở về

– Tống Nặc? À, phải gọi cậu là Dư Nghiêm chứ nhỉ? 

Hắn vuốt ngược mái tóc ra đằng sau rồi nhìn cô.

– Nhớ lại rồi à?

– Vừa mới thôi. 

– Lên xe đi.

Khi Châu Thanh đã yên vị trên ghế phó lái, bánh xe cũng bắt đầu lăn bánh.

– Sao cậu lại ở đây?

– Tôi thấy xe cấp cứu đưa chị đi, rồi lảng vảng quanh đây thám thính xem cô cảnh sát tôi quen còn sống không.

– Cậu biết tôi không hỏi cái này.

Hắn nhướng mày liếc qua cô, vừa phì vười vừa nói:

– Rồi rồi, tôi sẽ nói. Chị đừng nhìn tôi với ánh mắt như đang tra khảo tội phạm như thế, rất dọa người.

Dư Nghiêm bắt đầu kể lại.

– Tôi nghe người báo lại là chị mất tích. Bên cảnh sát cũng tìm đấy mà có thấy đâu. Sau đó bên tôi biết chị được một người đàn ông nhận về. Tôi đến xem thử chị thế nào.

– Cậu có tâm gớm nhỉ. – Cô gật gù dè bỉu.

– Còn phải nói. Thế giờ chị tính làm sao?

Châu Thanh dựa mình vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt thở dài:

– Còn sao được nữa. Về làm cảnh sát thôi, tổ 3 còn đang đợi tôi về.

Dư Nghiêm vẻ mặt rất hài lòng.

– Thế chồng chị thì sao?

Ánh mắt Châu Thanh dời đến tấm kính bên cạnh.

Phố xá hôm nay vắng vẻ lạ thường. Có lẽ vì trời vừa mưa, hay cũng có thể vì lòng cô đang trống trải.

Ngây một lúc, cô đột nhiên nhoẻn miệng cười:

– Chơi trò bỏ trốn một thời gian vậy.

Dư Nghiêm rất để ý đến Châu Thanh. 

Rõ ràng cô đang cười, nhưng trong đôi mắt hoa đào ấy mang một nỗi buồn khó tả. 

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi này thôi, lòng hắn cũng đã rõ. Dù là cô nhóc với tâm hồn 7 tuổi hay một viên cảnh sát ưu tú, cô gái trước mặt hắn sớm đã động lòng rồi.

– Chúng ta đi đâu đây?

– Tôi phải lập tức về Cục trình báo mọi việc, không thể chậm trễ hơn được nữa.

– Gấp như vậy à? 

– Đúng. Tôi hiện không có giấy tờ tùy thân, không thể quang minh chính đại bước qua trạm kiểm soát. Cậu đưa tôi đến bìa rừng biên giới là được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!