Chương 14: Lời hứa (2)

Bỗng, điện thoại của Lục Hoài Nam rung lên từng hồi.

– Tôi nghe.

– Lão đại, có cuộc họp khẩn trong vài phút nữa. Anh chuẩn bị nhé. – Trợ lí Vương ở đầu dây bên kia vừa bồn chồn vừa nói.

Vụ kiện thương mại của họ gần đây mới xảy ra sự cố, buộc phải mở cuộc họp gấp để kịp thời ứng phó.

Ban sáng vội chạy về nhà tìm Châu Thanh nên anh đã để máy tính ở phòng làm việc. Giờ chỉ đành quay lại rồi ngồi đó họp thì mới kịp.

Tức giận nhìn cô gái đang phồng má thút thít, anh chỉ biết ôm trán bất lực.

– Tôi có chuyện gấp, lát nữa về chúng ta nói chuyện tiếp. Ở nhà khóa cửa cẩn thận.

Rầm!

Lục Hoài Nam hung hăng đóng cửa. 

Anh đã khóa luôn cửa ngoài, đề phòng cô lại chạy đi mất.

Chỉ còn Châu Thanh một mình ngồi trên ghế sofa.

Hoen mi cô đã đầm đìa thứ nước mặn chát, các ngón tay đã hằn nhiều vết do móng bấu vào.

Chú ơi, em lại làm sai rồi phải không? Nên chú mới giận dữ như thế, chú mới mắng em, và còn bỏ em ở lại.

Dần dần, nước mắt cũng ngừng rơi.

Nhưng cô vẫn ngồi đấy. Đầu cúi gục. Mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định, thứ mà cô cũng chẳng biết là cái gì.

Trông cô gái như một chú cún đang lạc lõng, nói đúng hơn là một kẻ thất thần.

Chợt.

Ầm!

Tiếng sấm vang dậy cả một khoảng trời.

Ban đêm vốn tối mờ, làm gì có ai nhìn rõ bầu trời đã bao trùm những áng mây đen? Chỉ thấy những tia chớp thoát ẩn thoát hiện và mùi hơi đất tanh nồng xộc vào bầu không khí.

Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp.

Những hạt mưa rơi rải rác rồi dày hạt dần.

Là mưa đá.

Tiếng những viên đá nhỏ hòa theo khí lạnh, rơi trên mái nhà nghe mới đáng sợ làm sao.

Rụp!

Toàn bộ ánh đèn trong nhà đều cụp tắt. Từng nhà, từng nhà, cả khắp dãy phố bỗng chốc không còn một ánh đèn.

Là sét đánh vào hệ thống điện lưới của khu nhà hai người làm toàn khu mất điện.

Lúc này, Châu Thanh giật người khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn kia.

Xung quanh chỉ toàn một mảng tối đen. Mưa xối xả.

– Chú ơi, chú đâu rồi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!