Chương 11: Hôn một cái có sao không nhỉ?

Nhiệt độ hôm nay ấm hơn đôi chút, nhưng chẳng có nắng.

Châu Thanh lơ mơ mở mắt, cô thấy bên tai mình có hơi thở ấm nóng phả vào, nhột nhột. 

Lục Hoài Nam một tay để cô gối đầu, một tay ôm lấy eo, giữ tư thế đó mà ngủ cho đến sáng.

Cô xoay người, mắt chăm chăm nhìn vào người đàn ông đang say giấc. Ở cự li gần, cô thấy rất rõ từng sợi lông mày đen nhánh, từng sợi mi cong dài trên gương mặt anh ta. 

Cô đưa ngón trỏ vuốt ve hàng chân mày, dọc theo sống mũi, rồi dừng lại trên đôi môi anh. Bỗng Lục Hoài Nam mở miệng ngậm lấy ngón tay cô.

Châu Thanh bị dọa giật mình, cơ thể cô rung lên trong giây lát. Cô thấy tim mình đập nhanh quá, mặt cũng dần nóng, lan đến cả hai mang tai.

Hoài Nam từ từ mở mắt nhìn cô, miệng còn nhẹ "nhai" ngón tay Châu Thanh:

– Làm gì đấy?

Cô nàng lúc này vừa kịp hoàn hồn, rụt tay và hỏi ngược lại:

– Sao em lại ở đây với chú? Thanh Viên đâu?

Ông chú kia mặt dày bịa chuyện:

– Hình như vì nhớ tôi quá nên nửa đêm nửa hôm em chạy tọt vào đây.

Châu Thanh nhất thời bất động không nói được gì.

Cô nhớ rằng đêm qua tám với Thanh Viên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đến khi mệt quá thì lăn ra ngủ lúc nào không hay. 

Nhưng còn chuyện chú Nam nói nghe có vẻ hơi…hoang đường.

Thấy cô nhóc đang ngây ngốc người, Lục Hoài Nam nhếch mép cười. Anh hoàn toàn không có ý định nói sự thật với cô.

– Dậy thôi nhóc.

Vừa bước ra khỏi phòng, Lục Thanh Viên đã thấy anh trai mình đi theo sau Châu Thanh, không nhịn được mà đá một cái nhìn đầy khinh bỉ:

– Hứ!

Người đàn ông cũng chẳng vừa, ném một cái lườm mắt cho cô em gái mà mình nuông chiều gần 20 năm ngang nhiên giành vợ chưa cưới của anh rồi ra thẳng sofa ngồi đọc sách.

Châu Thanh đứng giữa cảm thấy vừa khó xử vừa thắc mắc: hình như cô vừa bỏ lỡ một trò vui gì đó.

Khoảng chừng hơn 30 phút sau thì cả nhà hội ngộ tại nhà hai người để bàn lễ đính hôn. 

Họ quyết định sẽ chỉ làm một buổi lễ nhỏ theo kiểu gia đình. Người thân của Châu Thanh cũng chẳng có ai, chỉ có gia đình Lục Hoài Nam và bà con hàng xóm đến để góp vui, cũng như chứng kiến ước định của hai người.

Ba ngày sau, một bữa tiệc diễn ra suôn sẻ dưới niềm hân hoan chúc phúc của mọi người.

Tiệc tan cũng đã hơn 9 giờ tối.

Châu Thanh chống cằm xuống bàn, mắt đắm đuối nhìn vào chai rượu khui dở trên bàn.

Chả là ban nãy thấy mọi người uống thứ nước này xong đều khoái chí khen ngon, cô cũng muốn thử nhưng anh không cho.

Giờ Lục Hoài Nam không có ở đây, thầm nghĩ bụng chỉ uống trộm một chút chắc chú không biết.

Nghĩ là làm, Châu Thanh tu phát một hết nửa chai. Xong còn rùng mình một cái:

– Ợ. Cay quá. Chả ngon gì hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!