Đoàn Hàn Chi là kiểu người tình nguyện phụ cả thế giới, cũng không nguyện ý bạc đãi bản thân mình. Y nhàn nhã ung dung chạy tới khách sạn năm sao quen thuộc thuê phòng, sau đó mời cả đám bạn bè tới đánh bài, hát karaoke, ăn đồ nướng… ầm ĩ đến hơn mười hai giờ khuya, đám tuấn nam mỹ nữ kia mới lục tục bị mấy nhà đầu tư, chế tác dẫn đi.
Thạch ca ôm nữ ngôi sao xinh đẹp mới nổi, chỉ vào Đoàn Hàn Chi ha ha cười: "Tụi em vô dụng quá, ngay cả một người cũng không được Đoàn ca chúng ta xem trọng! Đêm nay Đoàn ca không có người hầu hạ, tụi em nói phải làm sao bây giờ?"
Mỹ nữ trong lòng hắn nũng nịu nhão nhét: "Đoàn ca người ta không thèm chúng em, người ta mới không tốt, chúng em cũng chịu thua. Ai không muốn hầu hạ y chứ, nhưng y không cần, có thể trách chúng em sao?"
"Đương nhiên phải trách tụi em, không đủ xinh đẹp không đủ nhu thuận, Đoàn ca có thể xem trọng tụi em sao?" Thạch ca đã uống say đến mức mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng thẳng thắn lớn tiếng: "Lão Đoàn à lão Đoàn! Hiếm khi đêm nay cậu có nhã hứng, đám em út của tôi cậu nhìn trúng ai, cứ việc nói! Ca ca làm chủ cho cậu!"
Đoàn Hàn Chi bị một đám người vây quanh chuốc rượu, vang đỏ vang trắng thay phiên, sức ngấm đặc biệt lớn, lúc này cơ hồ sắp tê liệt ngã xuống sô
-pha, áo sơ
-mi mở tung ba chiếc cúc, ngay cả bàn tay cầm điếu thuốc cũng run rẩy, căn bản không thể nhấc lên nổi. Thạch ca áp sát đến gần, cơ hồ dính vào mặt y, cười ha ha nói: "Cậu, cậu nói! Cậu nói đi! Nhìn trúng người nào hả?
Nói với ca ca một tiếng, tôi bảo đảm đưa đến tận giường cậu!"
Một anh tuấn tiểu sinh bên cạnh nhanh chóng chạy đến, "Cạch" một tiếng mở bật lửa, giúp Đoàn Hàn Chi châm thuốc.
Đoàn Hàn Chi rít sâu một ngụm, mơ mơ hồ hồ phất tay: "Cút cút cút, cút hết đi, lão tử chưởng mắt hết! Đều cút đều cút!"
Thạch ca bị tạt nước lạnh vào mặt, nhưng hắn cũng không nổi giận, mỉm cười ôm người yêu bé nhỏ hôn hai cái: "Vậy tôi đây không làm phiền cậu cô đơn gối chiếc nữa, đời người ngắn ngủi, phải tận hưởng lạc thú trước mắt, tôi phải đi hưởng thụ cuộc sống thôi… Ai da, dìu ca ca của cậu nào.."
Từng tốp người dần phân tán khỏi cuộc vui xa hoa trụy lạc, mang theo cả bầu không khí náo nhiệt, chỉ để lại một bàn toàn ly tách hỗn độn.
Đoàn Hàn Chi ngồi trên ghế sô
-pha trong chốc lát, lẳng lặng đợi điếu thuốc cháy tàn, sau đó y lảo đảo đứng dậy, chậm rãi rời khỏi phòng.
Y quay lại căn phòng của mình ở tầng trên khách sạn, giật mạnh rèm cửa sổ sát đất. Hơi thở thành phố đêm khuya đập thẳng vào mặt, không biết từ lúc nào thế nhưng lại nổi lên trận mưa phùn, hơi nước bốc lên từ mặt đất ẩm thấp mang theo khí lạnh thấu xương, mạnh mẽ đến mức lập tức xâm nhập vào xương cốt của y.
Mùi rượu thuốc lẫn mùi son phấn hợp thành hư vô nóng bỏng, tựa như một bong bóng khí thô lỗ mà trống rỗng, theo cơn gió đêm ướt đẫm vỡ tan tành. Đoàn Hàn Chi đứng trước cửa sổ phòng khách sạn, thật giống như một mình đứng trong thành phố hoang tàn, nỗi trống rỗng cùng cô tịch thấu xương tựa như nước biển thủy triều, rất nhanh chóng hoàn toàn bao phủ lấy y.
Có lẽ, nỗi cô tịch này cho tới bây giờ vốn dĩ chưa từng rời xa y. Ngay từ đầu, cảm giác kia đã giống như một vết thương hoại tử dần dần ăn sâu vào xương cốt, từ đầu đến cuối vẫn tra tấn trái tim y, khiến y tứ cố vô thân, khiến y mờ mịt không lối thoát. Thế nhưng, cô tịch triền miên không dứt cũng là từ dục vọng cùng ảo tưởng của chính bản thân y, những dục vọng không thể thực hiện nhen nhóm trong tâm linh y, bạo phát thành biểu hiện thiên phú không gì sánh kịp, giúp y giữa sự giao hòa của âm thanh, ánh sáng, giai điệu cùng ý vị, tìm ra được cách miêu tả những tình tiết cùng hình ảnh rối rắm không gì sánh kịp.
Y giống như loài thực vật nào đó chỉ nở rộ vào ban đêm, bị tửu sắc cùng hư không thiêu đốt sinh mệnh, sau đó từ tro tàn sinh mệnh lại hấp thu chất dinh dưỡng, dùng chính tim gan lẫn tinh lực của bản thân mình tận lực thiêu đốt để trả giá, đổi lấy một linh cảm trong chốc lát nhưng có thể tồn tại vĩnh hằng.
Đoàn Hàn Chi là đạo diễn theo thiên hướng nghệ thuật, tất cả những người như thế trời sinh đều có sự cảm nhận so với người khác yêu cầu cao hơn nhiều, cũng rất dễ dàng cơ khát cháy bỏng. Nhưng bọn họ đều bị kiềm hãm, hoặc đều có ý thức bảo trì trạng thái cơ khát này. Dục vọng càng không cách nào thỏa mãn càng khiến tác phẩm của bọn họ thêm sâu sắc, đó là nơi sinh mệnh nghệ thuật của bọn họ nảy mầm.
Đoàn Hàn Chi cúi đầu xuống.
Dưới cơn mưa phùn mờ mịt, ngọn đèn nê
-ông nơi góc phố tỏa ra ánh sáng mê ly. Một người đứng dưới lầu khách sạn, ngẩng đầu lên, xuyên qua màn mưa nhìn về phía y.
Đó là Vệ Hồng.
Trong phút chốc, bọn họ giống như hai người đứng ở hai thế giới; màn mưa cùng khói bụi, dòng người nhanh chóng lướt qua xen lẫn dòng xe cộ đông đúc, đột nhiên trở thành bối cảnh làm nền cho họ.
Đoàn Hàn Chi yên lặng nhìn chăm chú Vệ Hồng trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng buông xuống bức rèm.
Phía sau cửa sổ sát đất, không còn nửa điểm ánh đèn.
*****
Vệ phụ ngồi trong phòng, nghe mãi tiếng khóc thút thít của Vệ mẫu, rốt cuộc nhịn không được, tức giận nói: "Đừng ồn nữa!"
Vệ mẫu tạm dừng một chút, ngay sau đó càng rống to hơn: "Ô ô ô, con tôi… Ô ô ô… Tôi đã tạo nên nghiệt gì…"
Đột nhiên, cửa lớn bên ngoài "Cạch" một tiếng bị đẩy ra. Vệ phụ lao nhanh ra ngoài, quả nhiên thấy Vệ Hồng đứng đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!