"…Anh xác định tôi mặc như vậy không thành vấn đề sao??" Trước cửa nhà hàng, Vệ Hồng yên lặng nhìn chiếc áo thun màu hồng phấn trên người, quần jean với hoa văn cún con, giày bata vàng nhạt có in hình cỏ ba lá, sau đó ngẩng đầu lên, qua cánh cửa thủy tinh phản xạ ra hình ảnh chính mình đang đội lỗ tai thỏ tuyết trắng phấn nộn trên đầu.
"Không thành vấn đề."
Đoàn Hàn Chi nói, "Quan đại công tử cũng mặc như vậy đó, nghe nói là y phục truyền thống của tiệc Halloween ở Pháp."
"…"
"Hơn nữa, người ta còn mặc áo thun ba lỗ màu xanh lá chuối in hình con ếch nha.
"Vệ Hồng thống khổ nhắm mắt lại, sau đó nhân lúc Đoàn Hàn Chi xoay người đi mở cửa liền nhanh tay lẹ chân đem lỗ tai thỏ trên đầu nhét vào túi quần. Quan Phong ngồi sau tấm màn màu hồng nhạt bằng lụa tơ tằm ở khu VIP nhà hàng, thân thể thon gầy bó buộc trong bộ trang phục Armani, toàn thân ngã vào chiếc ghế sôpha bằng da cùng màu, gương mặt lạnh băng trắng bệch càng có điểm giống với quỷ hút máu quý tộc mới bước ra từ trong bóng đêm."…Tôi nói kawaii không phải là ý này.
"Sau một lúc lâu trầm mặc, Quan Phong vừa nhìn Vệ Hồng vừa miễn cưỡng phát biểu nhận định của mình. Vệ Hồng lập tức lên án"Tôi cũng đã nói là không cần, thế nhưng y vừa cười *** đãng vừa ép tôi mặc, một bên mặc một bên lặp đi lặp lại:
Tình thú a thật sự rất tình thú a, lính đặc chủng thiện chiến mạnh mẽ đối lập với thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ, màu phấn hồng này là cỡ nào thỏa mãn nội tâm tràn ngập tình thú cao quý của tôi a!"
"Cậu để y nắm đầu lôi đi thế này, cậu còn xem như đàn ông sao Vệ Hồng?"
"…Đàn ông chân chính không đánh lão bà."
"Cho dù không đánh y thì cậu cũng không được xem như đàn ông chân chính." Quan Phong thương xót nói, "Chỉ có thể xem như trung khuyển chân chính thôi."
Vệ Hồng chớp mắt, sau đó ủy khuất vẫy đuôi với Đoàn Hàn Chi. Đoàn Hàn Chi lập tức vuốt ve lớp lông của Vệ Hồng trấn an: "Ngoan, lần sau Quan Phong còn nói cậu là trung khuyển, cậu liền xông lên cào hắn một cái."
Vệ Hồng ngây ngốc sửng sốt một chút, kế tiếp yên lặng thụt lui từng bước một đến sát góc tường: "…Tôi vẫn là tránh xa hai người các anh một chút a…"
Đoàn Hàn Chi lập tức dùng ánh mắt chán ghét "Xem đi người ta muốn tránh xa anh một chút" nhìn Quan Phong, Quan Phong lại dùng gấp đôi ánh mắt "Kẻ khiến người ta muốn tránh xa một chút rõ ràng là cậu
"đáp trả. Hai luồng ánh mắt khinh bỉ tăng lên không ngừng theo cấp số nhân bắn qua bắn lại giữa không trung, khiến Vệ Hồng nhịn không được phải dùng tay che mắt. Chỉ cần hắn vừa mở mắt ra sẽ thấy sau lưng Quan đại công tử mặc âu phục Armani đen cùng Đoàn đại đạo diễn mặc âu phục Gucci tuyết trắng hiện lên một chữ với vầng hào quang chói lọi phổ độ chúng sinh —"Tiện
". Bọn họ đồng loạt lộ ra nụ cười ôn nhu mà thân thiết, răng nanh trắng toát sắc bén mê người, khí chất cao quý lãnh diễm bẩm sinh, quả thực khiến người ta nhịn không được muốn chạy đi tìm đồ đập ruồi, sau đó đập một phát, đem bọn họ quăng hết lên hành tinh Namek. Hellen từ bên ngoài vén rèm bước vào, ho khan một tiếng, đưa lên tập văn kiện:"Ông chủ, kịch bản ngài bảo tôi mang đến."
Quan Phong hết sức tao nhã hất hất cằm về phía Đoàn Hàn Chi: "Đưa cho đạo diễn Đoàn xem."
Hellen nhanh chóng dùng hai tay nâng cao tập văn kiện đến trước mặt Đoàn Hàn Chi.
"–Đây là cái gì? Anh viết kịch bản?"
"Tại sao tôi phải lãng phí thời gian làm mấy chuyện này? Biên kịch gia của tôi ngồi không ăn lương à?"
"Tôi cũng đoán là anh không viết được…" Đoàn Hàn Chi dù hơi mất hứng một chút, nhưng kế tiếp vẫn thừa lúc Quan Phong đang sắp xếp từ ngữ để tiến hành phản kích, vội vàng giành mở miệng trước:
"Cái này gọi là kiểu kịch bản gì đây??? Phim kì huyễn? Không gian khác? Tiểu thuyết bối cảnh gothic Đông phương Tây phương kết hợp? Diễn biến lịch sử vương triều chia cắt?" Y xoạt xoạt mấy tiếng, đem kịch bản đảo ngược lại,
"Độ dài này có thể so sánh với Final Destination phần một, hai, ba, bốn đấy. Anh tính một hơi quay kì huyễn hệ liệt sao, Quan đại công tử?"
"Không." Quan Phong thản nhiên nói: "Đương nhiên không."
Đoàn Hàn Chi nghi ngờ nhìn hắn một cái:
"Thị trường phim kì huyễn trong nước rất hiếm hoi, hơn nữa yêu cầu đầu tư rất lớn, diễn viên trụ cột cũng khó kiếm. Anh nên thận trọng a."
"Tôi đã thận trọng lắm rồi — vốn dĩ tôi muốn quay bảy phần." Quan Phong nuối tiếc phất tay, "Nhưng thấy nhân viên đoàn phim giằng co khóc lóc thảm thiết suốt ba ngày ba đêm để cầu xin, tôi miễn cưỡng quyết định quay bốn phần là dừng tay."
"…" Đoàn Hàn Chi nhướng một bên lông mi lên.
"Bất quá, bốn phần này không phải là bốn câu chuyện khác nhau, cho nên không tính là nhiều." Quan Phong tùy ý vung tay, bất luận là ngữ điệu hay là thái độ thản nhiên đều khiến người ta có một loại ảo giác hắn đang bàn luận xem đêm nay nên ăn beefsteak tiêu đen hay ăn thịt dê hấp, "–Tôi quyết định đem bộ phim hoàn chỉnh chia làm bốn phần, mỗi phần hai tiếng rưỡi, tựa như phim nhiều tập được chiếu hàng tuần.
Bộ phim dài mười tiếng này, chủ yếu giảng thuật lại câu chuyện lịch sử về bốn quốc gia hưng thịnh trên đại lục kì huyễn, xen kẽ với quá trình đánh quái thăng cấp của nam chính, khoảng thời gian dàn trải đại khái chừng năm mươi năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!